Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 265: Chương 265

Cẩu Phương Vân nghe vậy trợn trắng mắt, suýt té xỉu.
Thẩm Quan Tâm sốt ruột nhéo eo của cô:
“Nói chuyện kiểu gì thế hả?”
Châu Thiện bĩu môi: “Nhưng tôi chỉ nói sự thật.”
Tô Đình không tin mấy chuyện ma quỷ này, thấy Châu Thiện nói một tràng dọa vợ già suýt bay mất hồn vía thì vừa sốt ruột vừa tức giận, nhờ hàm dưỡng mới không mở miệng đuổi người đi.
Tô Đình lạnh lùng phất tay áo:
“Nếu là việc quan trọng như vậy thì xin cô cố gắng nhanh chóng tìm Triệu Mỹ giúp chúng tôi.”
Châu Thiện nhe răng cười:
“Tất nhiên, tất nhiên rồi, chúng ta đi vào trước nào.”
Châu Thiện quay đầu thè lưỡi với Thẩm Quan Tâm.
Tô Đình nhanh chóng dựa theo yêu cầu của Châu Thiện lấy một tấm hình của Tô Triệu Mỹ đến, một chậu nước trong, nửa túi gạo nếp.
Châu Thiện cầm lá bùa, kẹp tấm hình giữa hai ngón tay tùy ý phẩy một cái, tấm hình lập tức cháy lửa, hai vợ chồng xem ngây người.
Khoảnh khắc nguyên tấm hình hóa thành tro tàn Châu Thiện liền nhúng vào nước, chộp lấy ống trúc đặt bên cạnh, đổ vào mấy hạt gạo nếp, lắc ống.
Thẩm Quan Tâm hỏi cô:
“Cô bé, đang làm gì vậy?”
Châu Thiện tiếp tục lắc gạo nếp trong ống trúc:
“Hỏi gạo.”
Hỏi gạo là thầy phong thủy đưa quỷ hồn từ âm phủ đến dương gian, đối thoại với người trần, bởi vì làm nghi thức này đều đặt một chén gạo trắng ở bên cạnh nên thường gọi là hỏi gạo.
Thẩm Quan Tâm hít một hơi:
“Cô muốn mời quỷ? Quỷ có thể biết hành tung của cô Tô sao?”
Châu Thiện nghiêm túc thở ra một hơi: “Có thể biết, tôi cứ cảm thấy trong vụ này có dấu vết của quỷ hồn.”
Thẩm Quan Tâm nhíu mày hỏi:
“Tại sao sẽ cảm thấy như vậy?”
Châu Thiện lườm anh ta:
“Trực giác được không?”
Được rồi, cô giỏi, làm gì cũng đúng.
Châu Thiện lẩm bẩm mấy câu chú ngữ với tro tàn trong thau, nước nhanh chóng nổi bọt.
Châu Thiện nghiêm nghị nói:
“Đến rồi.”
Châu Thiện nhổ nắp ống trúc, đổ ít gạo nếp vào nước:
“Tại sao cô Tô mất tích?”
Những hạt gạo nếp trắng tinh xoay mấy vòng trong nước, dần gom lại thành hai chữ to: Nhân duyên.
Hai vợ chồng cực kỳ căng thẳng nhìn, Châu Thiện thì khá bình tĩnh.
Những hạt gạo nếp tản ra, chìm xuống đáy.
Châu Thiện tiếp tục đổ gạo nếp vào nước:
“Còn chưa hỏi quý danh của người đến.”
Gạo nếp giống như lần đầu tiên, chậm rãi hợp thành hai chữ: Văn Nhã.
Vợ chồng nhà họ Tô nhìn gạo nếp nổi trên mặt nước xếp thành hai chữ Văn Nhã thì hai mặt nhìn nhau:
“Cô bé nhà họ Văn?”
Châu Thiện lấy làm lạ hỏi:
“Các người quen hả?”
Cẩu Phương Vân khó tin nói:
“Không thể nào, hẳn là trùng tên trùng họ, không thể nào là cô bé nhà họ Văn, chẳng phải cô bé ấy còn khỏe lắm sao?”
Tô Đình cũng ôm một bụng thắc mắc:
“Cũng đã một khoảng thời gian chúng ta không gặp cô bé.”
Hai vợ chồng vừa dứt lời, mặt nước khó khăn bình lặng lại nổi bọt, nước giống như bị đun sôi, thau đồng cũng rung lắc, giống như có cái gì muốn bay ra khỏi mặt nước.
Châu Thiện vươn ra một ngón tay đè mép thau bồn:
“Tĩnh."
Thau đồng ngừng rung, nước cũng dần tĩnh lặng.
Châu Thiện quay đầu nhìn Tô Đình và Cẩu Phương Vân:
“Văn Nhã kia là ai?”
Tô Đình và Cẩu Phương Vân nhìn nhau một cái, khó giấu kinh khủng trong mắt. Bọn họ không ngốc, nhìn nước trong thau rung rinh thì ý thức được cái gì. Nữ quỷ bị Châu Thiện chiêu hồn đến có lẽ đúng là cô bé nhà họ Văn mà bọn họ biết!
Nhưng điều này có nghĩa là cô bé nhà họ Văn đã chết, vậy Triệu Mỹ thì sao? Phải chăng cũng bị gì rồi?
Cẩu Phương Vân cố dằn xuống bất an trong lòng, kể về quan hệ giữa nhà họ Văn và nhà họ Tô cho Châu Thiện nghe.
Cha của Văn Nhã và Tô Đình là bạn cùng đại học, quan hệ giữa hai người phụ nữ vốn luôn rất tốt, hai cô gái Văn Nhã và Tô Triệu Mỹ cũng thân thiết, từ tiểu học, cấp 2 đều học chung trường. Nhưng lên cấp 3 Tô Triệu Mỹ đi du học nước ngoài, cha của Văn Nhã hơi cứng ngắc, lại là giáo sư đại học, cực kỳ tôn trọng văn hóa truyền thống của Trung Quốc, không có nhiều thiện cảm với nước ngoài, dù nhà có điều kiện nhưng ông không đồng ý cho Văn Nhã đi du học nước ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận