Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 298: Chương 298

Nhưng lần này Châu Thiện tựa vào vai Phó Kỳ Thâm, chìm vào giấc ngủ, ngủ rất ngon, rất thoải mái, đã mấy nghìn năm rồi cô chưa có cảm giác vui sướng về thể xác lẫn tinh thần như vậy, giống như đạp trên bông gòn, nhàn nhã leo lên miền Cực Lạc.
Phó Kỳ Thâm không nhúc nhích, mãi đến khi bả vai tê mỏi, hơn một nửa thân thể đều mất đi cảm giác nhưng cậu không nhúc nhích, sợ một động tác nhỏ sẽ bừng tỉnh cô.
Khi Châu Thiện tỉnh lại thì nhân viên cũng báo tới trạm tỉnh Giang, cô hiếm có hơi thẹn thùng, nửa bên mặt còn gối lên vai Phó Kỳ Thâm, gò má hơi đỏ, là dấu hằn lúc ngủ. Viptruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Châu Thiện kéo tóc ngủ rối của mình, nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng:
“Ngại quá.”
Phó Kỳ Thâm lạnh nhạt nhìn cô, không nói chuyện.
Châu Thiện la ó đổ tội:
“Không lẽ cậu bỏ thuốc mê tôi rồi? Tại sao cứ đụng vào cậu là tôi chỉ muốn ngủ?"
Phó Kỳ Thâm:
Hai người xách va li theo dòng người ra nhà ga. Tỉnh Giang không ở phương bắc, không khí không khô hanh, ngược lại ướt sũng, hơi lạnh, thoải mái hơn phương bắc nhiều, ít nhất có thể chịu đựng nhiệt độ lạnh này.
Người của hai gia đình biết tin họ trở về, dù sao là lần đầu tiên đi xa nhà, Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm nhìn thấy vợ chồng Châu Gia Bình, Phan Mỹ Phượng đứng chờ ở dưới bậc thang bên ngoài nhà ga.
Châu Thiện hiểu rõ nhìn mặt của Phó Kỳ Thâm:
“Tạm biệt.”
Phó Kỳ Thâm gật đầu.
Châu Thiện xách va li bước nhanh hướng Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng, Phó Kỳ Thâm thì ung dung đi phía sau cô.
Mấy năm nay cuộc sống của Phan Mỹ Phượng tốt đẹp, trông mốt hơn nhiều, mặc áo khoác vải nỉ, uốn tóc lọn to, trông càng trẻ hơn.
Phan Mỹ Phượng thấy Phó Kỳ Thâm thì vui mừng còn hơn thấy Châu Thiện:
“Tiểu Thâm, nhớ đến trong nhà ăn cơm nhé.”
Phó Kỳ Thâm thu lại vẻ mặt lạnh lùng, trông như một thiếu niên ngoan ngoãn làm Châu Thiện sững sờ:
“Dì yên tâm, con nhất định đến.”
Châu Thiện chợt nhớ ra quan hệ người yêu mà Phó Kỳ Thâm đã nói với cô.
Ôi trời, không lẽ cha mẹ hai bên đều đã xem hai người rồi?
Châu Thiện đang suy nghĩ, một chiếc xe việt dã thành phố ầm ầm chạy tới bên cạnh, Trì Thu Đình hấp tấp kéo mở cửa xe, môi đỏ chót và cách ăn mặc già dặn bày ra thân phận mạnh mẽ của bà.
Mặt Trì Thu Đình lạnh lùng nhìn Phó Kỳ Thâm:
“Còn không mau bỏ hành lý vào đi.”
Trì Thu Đình quay đầu nhìn Châu Thiện thì thay đổi sắc mặt, cười hiền hòa hỏi:
“Thiện Thiện ở thủ đô thế nào? Tiểu Thâm có chăm sóc con không? A Mỹ, hôm nay mang theo chồng em và Thiện Thiện đến nhà ăn cơm đi, đầu bếp trong nhà hôm qua mới mua được một con cá pecca mập tươi lắm.”
Phan Mỹ Phượng và Trì Thu Đình đã rất thân thiết:
“Thôi đi nhà của tôi đi, ở nhà cũng nấu gần xong rồi, vừa lúc xem Tiểu Thâm nửa năm nay gầy đi hay mập lên, có bị Thiện Thiện khi dễ không.”
Châu Thiện nghe đến đây thì câm nín trợn trắng mắt, xem bộ dạng này thì trước kia cô và Phó Kỳ Thâm rất thân quen.
Vì sao cô không quên ai mà chỉ quên mất cậu?
Rốt cuộc đi nhà ai ăn cơm còn chưa quyết định được, cuối cùng hai nhà thỏa thuận hôm nay ai về nhà nấy, chờ ngày mai đi nhà hàng trên danh nghĩa nhà họ Phó ăn một bữa linh đình.
Ngày thứ hai, Châu Thiện đi nhà hàng chưa ăn được bao nhiêu đã bị nhiệt tình của đám người lớn làm sợ hết hồn.
Mấy người nhà họ Phó nâng niu cô như Quan Âm nương nương vậy, trừ Trì Thu Đình hơi sảng khoái ra, Châu Thiện rụt rè ăn cơm. Mấu chốt là bọn họ ân cần không lồ lộ, Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng hoàn toàn không nhìn ra.
Ăn uống qua nửa buổi, Châu Thiện lấy cớ đi tiểu lén chuồn đi, định chạy tới tiệm đồ kho ở góc đường mua móng heo kho ăn. Móng heo kho của tiệm đó tươi mới ngon miệng, mùi thịt xông vào mũi, thịt trên móng heo vừa mềm vừa dai, rất đắt khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận