Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 141: Chương 141

Muốn nhà của cô nuôi Nhiêu Xuân Cầm, sau đó mỗi lần cô về nhà đều thấy khuôn mặt già của Nhiêu Xuân Cầm?
Tưởng tượng thôi đã không chịu nổi rồi.
Nhưng với tính tình tốt bụng của cha cô, nếu Châu Gia Xương thật sự bỏ Nhiêu Xuân Cầm, để bà ta một mình trong bệnh viện thì chắc chắn cha của cô sẽ không chịu nổi, tuy rằng không đến mức đưa về nhà, nhưng không chừng sẽ tìm căn nhà cho Nhiêu Xuân Cầm ở, mời người đến chăm sóc, thường tới thăm nom.
Tuy như vậy cũng chấp nhận được, nhưng mà
Châu Thiện thầm nghĩ Châu Gia Xương và Nhiêu Xuân Cầm tai họa lẫn nhau mới là thượng sách.
Vậy thì phải làm sao mới có thể khiến Châu Gia Xương chủ động rước Nhiêu Xuân Cầm về nhà chăm sóc? Châu Thiện cau mày, chậm rãi xoa xà phòng lên tay.
Chờ Châu Thiện thoát khỏi đăm chiêu, nhìn gương trong buồng vệ sinh của bệnh viện, mí mắt giật nhẹ.
Châu Thiện ở trong gương bỗng nhiên biến thành toàn thân máu tươi đầm đìa, trên đầu còn thủng một cái lỗ to bằng miệng chén, biểu cảm âm u, khuôn mặt trắng bệch, nhe hàm răng đầy răng nhọn cười với cô.
Cùng lúc đó, cửa buồng vệ sinh bỗng đóng sầm, đèn điện trên đỉnh đầu chớp tắt, có tiếng dòng điện chạy xẹt xẹt.
Trong cảnh tượng người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ bị sợ tới mức hồn phi phách tán không kiềm được thét chói tai, Châu Thiện thì co giật khóe miệng.
Một lớp âm khí dần phủ lên tay trái của cô, tiếp đó vươn tay chộp phía trước, túm nữ quỷ tóc bù xù xõa ra rời khỏi gương.
Nữ quỷ: Mẹ kiếp!
Chân thân của con quỷ kia không đáng sợ, khuôn mặt thanh tú, chỉ hơi bị trắng quá.
Nữ quỷ nhìn vẻ mặt thờ ơ của Châu Thiện thì bỗng bụm mặt khóc rống:
“Ngươi rất quá đáng."
Tiếng khóc nức nở quanh quẩn trong không gian mờ tối này.
Gân xanh trên trán Châu Thiện co giật:
“Ta quá đáng cái gì?”
Nữ quỷ xa lạ vô cùng đau lòng gào khóc:
“Hu hu hu, ngươi không sợ, xấu hổ quá, mất hết mặt quỷ rồi.”
Đây đúng là quái thai trong giới quỷ.
“Tại sao ngươi cố ý dọa người?"
Trên người con quỷ này không có một chút huyết khí, hẳn là vì chưa từng hại ai, oán khí cũng không nặng. Nhưng con quỷ này quấy phá ở đây, lỡ bệnh nhân bị bệnh tim gặp phải thì sao?
Cô gái bụm mặt, sương mù đen thui ngưng tụ thành nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt trắng nõn, thút thít nói:
“Nhưng quỷ không dọa người, chẳng lẽ đi cứu người sao?"
Chậc, dường như hơi có đạo lý không phải!
“Ngươi không thể yên phận làm con quỷ, không giao tiếp với người được sao?”
Cô gái kia mờ mịt nói:
“Nhưng một mình quỷ như ta ở trong nhà vệ sinh này khiến ta sợ lắm, hơn nữa”
Cô gái càng bi thương hơn:
“Nhà vệ sinh dơ dáy, ta ở trong này tâm trạng dễ biến xấu, mà khi tâm trạng xấu thì ta muốn dọa người."
Quỷ cũng cần chọn nơi, đều nói nhà vệ sinh âm khí nặng dễ sản sinh quỷ mị, nhưng quỷ từng làm người, sao có thể thích nơi như nhà vệ sinh?
Châu Thiện thấu hiểu nhìn âm khí mơ hồ trên người con quỷ này, thì ra là một con địa phược linh.
Châu Thiện đảo tròng mắt vài vòng, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, cười híp mắt nói: "Chúng ta làm một cuộc giao dịch chịu không?”
Vẻ mặt của nữ quỷ cực kỳ cảnh giác: “Giao dịch gì?"
“Ta cho ngươi rời khỏi nhà vệ sinh này, ngươi giúp ta dọa hai người."
Nữ quỷ nhìn chăm chú vào Châu Thiện, thật lâu sau gật mạnh đầu:
“Đồng ý.”
Bệnh viện có nhiều âm sát, nhưng đa số đều là âm thể không có linh thức, dọc đường đi Châu Thiện chỉ thấy nữ quỷ này là có linh thức. Châu Thiện thầm tính toán, đã có quyết định.
Sau khi đồng ý giao dịch, Châu Thiện không kéo dài, lập tức ra tay giải quyết trói buộc cho nữ quỷ.
Nữ quỷ mơ hồ theo sau Châu Thiện, tò mò nhìn đông nhìn tây, thấy trên bãi cỏ ngoài bệnh viện có hai cha con đẩy xe lăn thần thái vô cùng thân thiết, trong mắt cô ấy không tự giác biểu lộ ra một chút hâm mộ.
Nhìn thấy Phan Mỹ Phượng cầm hộp cơm bước nhanh qua, mắt Châu Thiện sáng rực, quay đầu dặn nữ quỷ vài câu rồi chạy lại:
“Mẹ, để con xách phụ cho.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận