Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 158: Chương 158

“Lần sau mua nhiều thêm chút mà, chúng ta bỏ tiền ra, tiền đi lại cũng có, sẽ không bạc đãi đứa trẻ con như cháu đâu.”
Châu Gia Bình nghe thế cũng cười: “Thiện Thiện, con mang mấy cái cho các chú các bác đi.”
“Được rồi.”
Cũng may làm túi thơm này cũng không phải chuyện gì khó, hôm nào đó lựa lúc rảnh rỗi cũng không mất bao nhiêu công sức là có thể làm được mười bảy mười tám cái.
Bốn phía dần trở nên yên tĩnh, có mấy thanh niên gan dạ rủ nhau đi vào xem, lúc trở về ai nấy đều sắc mặt kinh dị.
“Hết rồi, đám rắn đó tất cả đều không thấy đâu rồi.”
Nhưng mà nhà chính ngoại trừ cửa lớn và cả cửa sổ sát bên ngoài ra thì không còn lối ra nào khác, đám rắn đó dưới con mắt của tất cả mọi người có thể đi đâu được chứ?
Những thôn dân gan dạ kia không tin vào mấy chuyện ma quỷ, cầm đèn pin tìm kiếm một vòng nữa trong nhà cũ họ Châu, tuy nhiên toàn bộ căn nhà đều sạch sẽ, không thấy bất cứ thứ gì.
Vừa nãy một bầy rắn lớn như thế, lại không cánh mà bay rồi? Trong nhất thời đám đông đều nhao nhao nhìn nhau.
Để đề phòng bất trắc, Châu Gia Xương gọi người bắt rắn trong thôn tới, người bắt rắn rất có tiếng quanh thôn xóm gần đây, câu mà ông ta thường nói nhất chính là rắn có đạo của rắn, mà đạo của rắn đều không thoát khỏi đôi mắt ông ta. Người ở quê thường dùng rắn sống để điều chế rượu thuốc, mà bất kể anh cần bao nhiêu con, chỉ cần nói cho ông ta con số, ngày thứ hai đảm bảo sẽ có từng ấy số lượng, tuyệt đối không nhiều hay ít hơn một con, người ở quê đều nói đây chính là tay nghề.
Tìm tung tích của rắn này, tự nhiên cũng không thoát khỏi con mắt của người có nghề.
Người bắt rắn cầm theo công cụ bắt rắn mình thường dùng rồi đi tới nhà họ Châu, ông ta cũng không vội ra tay, đầu tiên thả một con chuột xám ra chui rúc khắp nơi xung quanh, sau đó mới ung dung châm tẩu thuốc, vui vẻ thoải mái ngồi trên tảng đá lớn ngay giữa sân hút thuốc.
Chuột xám rất nhanh đã chạy trở về, kêu loạn chít chít mấy tiếng, lắc đầu, lại chắp móng vuốt lên rất ra dáng mà cúi người lạy.
Người bắt rắn lúc này mới nheo mắt: “Không có?”
Ông ta cũng không thất vọng, cho dù chuột xám không tìm được rắn, nhưng vẫn cho chuột xám một miếng bánh ngô thơm nức làm thù lao, chuột xám lại kêu chít chít mừng rỡ, ngoan ngoãn chui vào cái lồng mà ông ta mang tới.
Người bắt rắn lúc này mới lấy ra một cành liễu trong đống đồ kiếm cơm mang theo người, trên cành liễu rũ xuống một cục sắt to bằng ngón tay cái, ông ta dùng cành liễu đặc biệt dẻo đó chuyên môn gõ vào mấy cái lỗ ở khắp nơi, sau khi rít mạnh mấy hơi thuốc mới lắc đầu: “Không có rắn.”
Không chỉ như vậy, dưới nền nhà họ Châu đều sạch sẽ, đến cả ổ rắn cũng không có, điều này không hay gặp ở quê.
Trừ phi có thứ gì đó đáng sợ dọa bọn chúng đến nỗi không dám làm ổ ở đây.
Nhưng chuyện này, người bắt rắn cũng không nói với thôn dân, mà nhàn nhã đứng đó hút thuốc, thậm chí khá thư thái đánh giá anh em nhà họ Châu.
Chuyện này đúng là kỳ lạ, trong nhất thời các thôn dân đều nghĩ tới hiện trạng kỳ dị của Nhiêu Xuân Cầm trước khi chết, không khỏi càng hoảng sợ bất an, nuốt ngụm nước bọt nhìn vào xác chết đang dùng vải trắng phủ trong nhà chính kia.
Nhưng trước mặt anh em nhà họ Châu, bọn họ cũng không tiện nói gì, chỉ đành cười cười nói không có rắn thì tốt.
Thấy không còn chuyện gì, Phan Mỹ Phượng lúc này mới nghĩ tới mang đồ điểm tâm ra đón tiếp các vị hương thân, cũng không có mấy người ăn, đều khoát tay rồi từng tốp ra về. Người bắt rắn ở lại cuối cùng, ông ta uống một chén trà xong mới gật đầu, cầm lấy thùng công cụ của mình chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng ông ta lại quay đầu nhìn ở ngay chỗ cửa lớn, Châu Gia Bình đang chuẩn bị tiễn ông ta, thấy vậy cũng không hiểu được mà dừng bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận