Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 361: Chương 361

Nhưng khi cô tái thăng làm thần, lời hứa đó đã không còn quan trọng đến vậy nữa.
Thời gian cô làm người cộng với làm quỷ cũng không nhiều hơn trăm năm, ngày tháng làm thần tiên lại tới mấy chục ngàn năm, lúc Lâm Tuế Hàn tan thành mây khói vẫn không nỡ quên đi người và việc, nhưng đối với Sơn Từ mà nói, chẳng qua là cát sỏi trong biển lớn, thoáng buông tay thì biến mất không thấy tăm tích.
Không giữ lại ký ức của một kiếp đó, không phải vì sợ khổ, cũng không phải sợ đau. Mà căn bản không có khát vọng đến kiếp sau tìm Tiêu Trường Các, cho nên dứt khoát xóa hoàn toàn lời hứa đó trong ký ức.
Cô nói với bản thân mình là Sơn Từ, không phải Lâm Tuế Hàn.
Nhưng cô không ngờ được, Tiêu Trường Các sẽ bên cầu Nại Hà đợi cô ba trăm năm, sau đó lại khổ sở tìm kiếm trong từng thế giới nhỏ bé.
Có đáng không? Cô rất muốn hỏi.
Cô không phải người, chỉ là hòn đá cứng, có dục vô tình. Cho nên cô không hiểu.
Châu Thiện chớp mắt, tiếp tục giả câm giả điếc: “Nhớ lại cái gì?”
Phó Kỳ Thâm nặng nề nhìn cô, ánh mắt có nỗi thất vọng không nói ra được: “Lâm Tuế Hàn.”
Không phải Châu Thiện, không phải Thiện Thiện, không phải cậu, là Lâm Tuế Hàn.
Châu Thiện cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, cô kinh ngạc nhìn Phó Kỳ Thâm: “Cậu!”
Phó Kỳ Thâm rất cao, chiều cao của cô chưa đến 165, nhưng Phó Kỳ Thâm đã cao tới 183 từ lâu rồi, cao hơn cô gần một cái đầu, nhưng hiện giờ, Châu Thiện lại cảm thấy cậu càng giống như người khổng lồ, mà mình lại là tiểu nhân đã làm chuyện trái với lương tâm.
Cậu ấy biết, cậu ấy vậy mà lại biết......
Đầu óc Chu Thiện một mảnh trống rỗng.
Phó Kỳ Thâm thấy thế cười khổ: “Từ sau hống độc lần đó, cậu trị thương cho tôi, rót vào rất nhiều pháp lực. Trên người tôi vốn đã có cấm chế do Ngọc Đế hạ vào, pháp lực của cậu lại mở cấm chế đó ra, ký ức trước kia, dần dần tôi đã nhớ hết toàn bộ.”
“Đóa mạn thù sa hoa kia, là tôi đưa cho âm binh.” Cậu khôi phục lại vẻ thản nhiên, dường như đang nói về một chuyện không liên quan đến mình: “Ngày tháng dưới hoàng tuyền địa phủ quá buồn tẻ, tôi lật tung cả biển mạn thù sa hoa, vậy mà tìm được đóa hoa đó của cậu, bèn ngắt xuống hong khô.”
......
Châu Thiện vẫn đang ngây ngốc lắng nghe.
Tâm tình vốn dĩ kích động của Phó Kỳ Thâm cũng trở nên bình tĩnh: “Lời của Diêm Vương, tôi cũng nghe thấy rồi. Cậu vì trả nợ mà tới, những năm này cậu giúp đỡ tôi nhiều như vậy, còn cứu tôi hai lần, nợ đã sớm trả hết, cậu không còn nợ tôi nữa.”
Châu Thiện cảm ứng được, Phó Kỳ Thâm vừa nói xong câu “cậu không còn nợ tôi nữa”, quyển “Đạo Đức Kinh” giữa trán cô chớp mắt trở nên ấm áp, linh lực dồi dào tràn ngập quyển sách, dần tràn ra tứ chi xương cốt của cô.
Công đức của “Đạo Đức Kinh”, vậy mà viên mãn trong lúc này.
Trước khi Châu Thiện vẫn luôn muốn “Đạo Đức Kinh” sớm công đức viên mãn một chút, để cô còn về núi Vô Tà của mình tiếp tục ngủ nghê, lúc thức dậy thì đi tới động phủ các nhà ghé chơi, kiếm chút rượu uống.
Hiện giờ công đức viên mãn, cô ngược lại không kích động như trước kia từng tưởng tượng, trong lòng trống rỗng như thiếu cái gì đó.
Ánh sáng công đức ngập tràn trong phòng, Phó Kỳ Thâm có mắt âm dương, tự nhiên nhìn thấy được rõ ràng, cậu nghĩ tới điều gì, sắc mặt thay đổi, nhưng chớp mắt đã khôi phục sự bình tĩnh: “Chúc mừng thượng thần, được như ước nguyện.”
Châu Thiện chưa từng giấu cậu, trước kia cậu từng hỏi cô tại sao lại muốn làm nhiều chuyện tốt như vậy, cô cũng trả lời một cách hiển nhiên: “Đương nhiên là để sớm tích cóp đầy đủ công đức, còn về trời làm một thần tiên tiêu dao tự tại.”
Thực ra cũng không đau lòng đến thế, cậu đến Lục Áp là ai cũng không biết, chỉ nhớ kiếp trước của mình là Tiêu Trường Các, đời này là Phó Kỳ Thâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận