Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 246: Chương 246

Rất nhanh, trên TV chiếu hình nạn nhân khi còn sống, không biết Châu Thiện vô tình hay cố ý mà nhấn nút pause khi hình ảnh xuất hiện.
Châu Thiện nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc, là mặt của bà chủ nhà ngày hôm qua họ gặp trong nhà ngang, lúc ấy bà đang dọn nhà đi, cô và Phó Kỳ Thâm còn trò chuyện với bà.
Hình ảnh trong TV là hình đủ gia đình năm người, trên mặt họ tràn đầy nụ cười, đứa bé ở giữa còn là trẻ sơ sinh bị vây vào giữa, được mẹ mình ôm vào ngực, đang chơi với móng tay trụi lủi của mình.
Thì ra con của bà chủ nhà còn nhỏ như vậy.
Châu Thiện nhẹ nhàng khép mắt lại, xem ra dấu vết quỷ hồn hoạt động không chỉ có tòa nhà ngang này.
Châu Thiện lại lặng lẽ mở mắt ra, trong mắt tràn đầy nghi hoặc:
“Vậy còn đứa trẻ đó thì sao? Nó cũng đáng chết sao?"
Sự tình phát sinh vào mười mấy năm trước, lúc ấy em bé rõ ràng vẫn chưa sinh ra.
"Còn mẹ vợ và mẹ chồng nữa, họ cũng đáng chết sao?"
Trong tin tức nói vì con gái (con dâu) của mình sinh con nên mới lên thủ đô giúp trông cháu, trước kia họ luôn ở quê mình.
Trần Tuệ nhìn hơi nước trong mắt Châu Thiện, ngược lại bình tĩnh nói:
“Lúc nghe kể chuyện kia thì cháu không khóc, sao bây giờ khóc? Là khóc vì bé trai kia sao?”
Châu Thiện mờ mịt vươn tay lau đi lệ vương khóe mắt, thì ra cô bất giác rướm nước mắt.
Cô kiên định lắc đầu: “Không, cháu khóc vì người chết.”
Câu chuyện trong nhà máy, đứa trẻ ngây thơ tàn nhẫn đến đáng sợ, người lớn lạnh lùng ích kỷ không thấy chút tình người, từ khía cạnh nào đó thì bọn họ đều là ‘quỷ; hại người. Trong câu chuyện chỉ có ba người là con người. Nhưng bây giờ bọn họ đều chết hết rồi, biến thành quỷ thật sự.
Trần Tuệ hoang mang cau mày, hiển nhiên không nghe hiểu ý của Châu Thiện.
Trần Tuệ lấy xuống điếu thuốc kẹp trên vành tai, vuốt ve như kẻ thần kinh:
“Đều đáng chết, ai kêu có cha mẹ như thế, ai kêu bà ta có con trai con dâu như thế, ai kêu bà ấy có con gái con rể như thế, hết thảy đều đáng chết!"
Năm chữ cuối cùng là Trần Tuệ hét muốn rách cổ họng, vụt ngẩng đầu, tóc búi gọn cũng xõa ra, biểu cảm hung ác giống như lệ quỷ.
Không, cô ta vốn là lệ quỷ.
Khói đen giăng khắp nơi trên mặt Trần Tuệ, từng sợi gân xanh nổi lên, chằng chịt uốn lượn phủ khắp khuôn mặt, làn da trở nên đen ngòm, móng tay cũng mọc dài ra.
Cửa sổ rầm rầm khép lại, trong phòng nổi gió, vật phẩm bay khắp nơi.
Đồ ăn nóng hổi trên bàn lộ ra nguyên hình, tất cả đều là lá cây và bùn đất thối rữa.
Châu Thiện ngẩng đầu nhìn thoáng qua tượng Phật vỡ nát và bùa cũ trên tường.
Châu Thiện tùy tay vẽ bùa có thể chắn kiếp một lần, một con quỷ. Nhưng nay xem ra, rõ ràng có ba con quỷ.
Trước khi bọn họ đến thì Trần Tuệ đã bị nhập xác.
Giọng nói của Trần Tuệ trở lại khàn đục, là giọng nam:
“Hai ngươi muốn giúp chúng nó thì cũng chết cho ta!”
Khi hắn còn sống thì yếu đuối thành thật, không biết tranh thủ cho bản thân, không biết bảo hộ vợ và con gái, sau khi chết nhìn thấy tình trạng thê thảm của vợ con liền từ bỏ cơ hội đầu thai, tránh thoát âm sai bắt người, trốn đông trốn tây, rốt cuộc dựa vào oán khí vô biên tu thành lệ quỷ.
Chỉ có biến thành lệ quỷ mới có thể báo thù!
Châu Thiện vươn tay ngăn cản:
“Có thể nói lý được không? Lúc trước ta không hiểu nguyên nhân vụ việc, mà ta cũng chưa giúp gì, ngươi đã muốn giết ta?"
Hơn nữa Châu Thiện để lại lá bùa trong nhà họ Quảng không phải trừ quỷ, mà là đuổi quỷ, có hiệu quả đánh lui quỷ mị, cùng lắm là xua tan oán khí trên người quỷ tạo thành vết thương, tuyệt đối không có tổn thương trí mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận