Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 156: Chương 156

Đương nhiên, Châu Thiện không hề biết chi tiết về cái chết của Nhiêu Xuân Cầm, trong nhà gọi điện tới cũng chỉ mơ hồ nói rằng bà ta bị ngã chết, vân vân.
Phan Mỹ Phượng biết cô vô cùng tò mò, nửa đường bà ấy còn chuẩn bị hai đĩa đồ nhắm cho anh em túc trực bên linh cữu, vì để tránh cho cô đến nhà chính, Phan Mỹ Phượng còn cố tình khóa cửa phòng.
Châu Thiện cũng chỉ đành buồn bực dập tắt suy nghĩ này, người chết thôi mà, cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy, chỉ vì chút quan hệ máu mủ đáng thương kia mà muốn đi xem một chút thôi.
Phan Mỹ Phượng đến nhà bếp nhóm lửa, xào một đĩa đậu phộng, lại lấy dầu thực vật xào một đĩa tàu hủ ky bóng dầu cay cay, còn nấu một bát lớn mì rau xanh đơn giản. Bây giờ người chết là lớn nhất, con hiền cháu thảo trong mấy ngày này không nên ăn mặn.
Bà ấy bưng đồ ăn lên nhà chính, vừa hay nhìn thấy Châu Gia Bình và Châu Gia Xương hiếm khi bình tĩnh hòa nhã lấy một bộ bài tây ra đó chơi, không nén được trách móc một câu: “Mau ra ăn chút gì đi, còn phải thức cả đêm đấy, không ăn uống gì sao mà được.”
Châu Gia Bình đánh hết bộ sám kèm một cuối cùng, sau đó mới bỏ bộ bài trong tay xuống rồi đứng dậy: “Tới đây.”
Châu Gia Xương hoàn toàn không chút thoải mái, nhưng vẫn nói một câu: “Cám ơn chị dâu.”
Phan Mỹ Phượng chùi cái tay vẫn đang nhỏ nước lên tạp dề, khóe miệng hơi lộ ra chút ý cười: “Người một nhà cả, khách sáo cái gì.”
Nhiêu Xuân Cầm luôn nuông chiều hắn ta đến mức ương bướng, giờ mất đi chỗ dựa lớn nhất đó, Phan Mỹ Phượng cũng phát hiện, chú em này cũng không kiêu ngạo đến mức đáng ghét như trước kia nữa.
Đương nhiên, đối với hắn ta bà ấy cũng không có bao nhiêu hảo cảm.
Phan Mỹ Phượng thấy hai người đã dọn dẹp rồi ngồi xuống băng ghế nhỏ, thưởng thức đồ ăn với rượu nếp trắng, vì vậy cũng yên tâm, cởi tạp dề chuẩn bị đi đến gian phòng phía tây.
Vừa mới cất bước ra khỏi nhà chính, bà ấy liền lập tức dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn bốn phía, nhưng không có chút động tĩnh gì lạ.
Vừa nãy là bà ấy nghe nhầm rồi sao? Nhưng rõ ràng bà ấy nghe được tiếng “xì xì”.
Phan Mỹ Phượng nghi ngờ lắc lắc đầu, vẫn quay người đi về phòng.
Ngủ đến quá nửa đêm, vẫn xảy ra chuyện.
Canh linh cữu chú trọng rằng ngọn nến trắng trước linh cữu không được để dập tắt, phải đốt mãi đến khi cháy hết, cho nên hai anh em không dám đi ngủ cùng lúc, chỉ đành ở đó đánh bài giết thời gian, đợi đến khi thức đến nửa đêm có chút không chịu nổi nữa, thế nên mới thương lượng để Châu Gia Xương đi ngủ trước, đến khi Châu Gia Bình không tỉnh táo nữa mới đánh thức Châu Gia Xương dậy, hai người luân phiên nhau ngủ.
Châu Gia Bình một mình ở đó buồn chán, dứt khoát lấy lá bài xếp thành cầu chơi.
Cửa sổ nhà chính đột nhiên bị một trận gió thổi mở ra, Chu Gia Bình đặt lá bài xuống đi tới đóng cửa sổ lại, nhưng còn chưa kịp quay lại ngồi xuống, ông ấy đã cảm thấy bầu không khí xung quanh có vẻ hơi không đúng lắm.
Châu Gia Bình nhìn trái nhìn phải không thấy hiện tượng gì lạ mới tiếp tục ngồi xuống, rót cho mình một ly rượu tăng thêm can đảm.
Chưa uống được hai hớp, xung quanh đột nhiên có trận gió lạnh lẽo ập tới, Châu Gia Bình vội vàng xông lên trước giơ tay bảo vệ hai ngọn nến trắng đó, nhìn thấy hai ngọn lửa tuy đang lắc lư sắp đổ nhưng vẫn kiên định đốt cháy mới buông xuống gánh nặng trong lòng.
Ngọn nến trắng ở gần thi thể, thế nên Châu Gia Bình ngẩng đầu lên lại nhìn mẹ mình thêm một lần, một cái nhìn này, lại khiến ông ấy rùng mình.
Chỉ thấy, trên thân xác phủ khăn trắng của Nhiêu Xuân Cầm, một đàn rắn quấn quanh dày đặc, thậm chí xung quanh linh sàng của bà ta, thỉnh thoảng còn có con rắn tung tăng qua lại, trong đó có một con cực kỳ to, đang ngửa đầu vẫy đuôi thè lưỡi tới khuôn mặt tái nhợt đầy tử khí của Nhiêu Xuân Cầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận