Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 62: Chương 62

Khí độc màu xanh lục nhanh chóng tản ra từ trên người nó, phát ra âm thanh xèo xèo.
Tà thái tuế phát ra tiếng kêu ai oán, mắt thấy sắp sửa hóa thành một vũng nước mủ ——
Ngay lúc này, con huyết kỳ lân dưới đất giơ móng phi tới dưới quyển sách, một miếng nuốt gọn tà thái tuế vào trong bụng.
Châu Thiện vội vàng thu hồi “Đạo Đức Kinh”, quát lớn: “Ngươi muốn chết phải không!”
Trong “Đạo Đức Kinh” là ghi lại công đức của cô bé, trong sách toàn là ánh sáng công đức, chính là thiên địch của loại tà vật như huyết kỳ lân này.
Huyết kỳ lân không nói gì, ngửa đầu nuốt vội con thái tuế đó.
Sau khi nhai nuốt xong, nó mới biết sợ: “Thứ này rất có ích đối với việc tu hành của ta.”
Vừa nãy thực ra không phải nó muốn nuốt chửng long mạch kia, mà là nhắm tới tà thái tuế khống chế long mạch, long mạch dù sao cũng là điềm lành, huyết kỳ lân ăn nó ngược lại sẽ làm bị thương chính mình, tà thái tuế lại không giống vậy.
Huyết kỳ lân trên cơ bản chưa từng qua ánh sáng mặt trời, cộng thêm bị phong ấn ngàn năm, tâm tính sao có thể bì với Châu Thiện, nó tuy rằng hung hãn, nhưng cũng biết mình không hung hãn bằng Châu Thiện,
Châu Thiện cười lạnh: “Tại sao ta phải cho ngươi ăn thái tuế này?”
“Đạo Đức Kinh” có thể gột rửa ô sát trên người thái tuế, sau khi dọn sạch độc khí của nó, nhục linh chi này tuyệt đối có thể bán được không ít tiền.
Huyết kỳ lân biết mình đuối lý, ngượng ngùng cúi đầu.
Châu Thiện chưa hết tức giận, hé cái chặn giấy ra: “Xéo trở về đi.”
Cô bé vuốt ve cái chặn giấy, cười nham hiểm rồi lập tức ném chặn giấy vào trong long huyệt: “Nếu ngươi đã thích ăn âm sát, vậy giờ để ngươi ăn cho đủ.”
Những ác quỷ bên dưới đã không thể đầu thai chuyển thế, chẳng bằng để con huyết kỳ lân này ăn cho xong, cũng đỡ tốn công cô bé phải dọn dẹp.
Rất nhanh, huyết kỳ lân phát ra tiếng gầm gừ kinh thiên động địa dưới lòng đất, hơn trăm ác quỷ đó cũng không phải thứ hiền lành gì.
Đương nhiên, huyết kỳ lân cũng chẳng phải loại lương thiện, nếu không phải là Châu Thiện, ông chủ La kia rất nhanh sẽ chết oan uổng, có thể còn ảnh hưởng đến người vô tội.
Châu Thiện phất tay thu hồi con dao găm rồi mới nhìn sang long mạch đang hấp hối: “Ngươi tự mình tìm một nơi non xanh nước biếc để nghỉ ngơi điều dưỡng đi, không được phép nối giáo cho giặc nữa, nếu không cẩn thận ta lột da ngươi ra.”
Sau khi long mạch mất tích, linh khí tu luyện vốn dĩ bao trùm núi Vân Tiêu đã trở nên mỏng manh. Có thể thấy được, không có long mạch này, trong thôn Hạ Đường sẽ rất khó xuất hiện thêm mấy thầy phong thủy có thể thật sự nhập môn.
Nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc nhà họ Hứa động chạm vào phong thủy của phần mộ tổ tiên, long mạch này đã không thuộc về núi Vân Tiêu nữa. Nếu như không có trận khóa rồng kia, nó đã sớm chạy mất rồi.
Châu Thiện lúc này mới quay người nhìn sang Hứa Chí Quốc.
Hứa Chí Quốc hoảng sợ: “Đừng, đừng qua đây.”
Châu Thiện chun mũi ngửi ngửi trên người lão ta, vẻ mặt kỳ dị: “Ông vậy mà chưa từng dùng qua thuật tụ hồn tục mệnh.”
Ánh mắt Hứa Chí Quốc lóe lên: “Sao tao có thể dùng loại đạo pháp ác độc đó.”
Châu Thiện cười lạnh: “Ông cũng không sạch sẽ, ông vì một phút ích kỷ của mình mà đổi mệnh cách người khác, suýt nữa hại chết người ta!”
Hứa Chí Quốc vẫn cứng đầu: “Chẳng phải còn chưa chết sao?”
Châu Thiện không vui không buồn nhìn ông ta: “Đúng vậy, cha mẹ tôi chưa chết, nhưng còn người hàng xóm họ Hạ đó của ông thì sao? Bởi vì cây lê trong sân nhà ông ta kết trái đập trúng đầu ông, mà ông cố tình phá hoại phong thủy nhà họ, để ông ta chết bất đắc kỳ tử bên ngoài, để lại một mẹ góa con côi cuộc sống khó khăn.”
Hứa Chí Quốc nhìn vào con ngươi đen sẫm của cô bé mà không khỏi rét run: “Sao, sao mày biết?”
Đương nhiên là dùng tuệ nhãn để nhìn rồi: “Tâm tính như ông, không xứng làm thầy phong thủy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận