Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 252: Chương 252

Lúc phỏng vấn việc làm, giám khảo của Lâm Khê là giám đốc Marketing của công ty, Tào Trí Viễn, hắn dí dỏm hài hước, chính chắn trầm ổn, trẻ tuổi đẹp trai, phù hợp tất cả mong đợi về chồng tương lai của cô ta. Lâm Khê bắt đầu nẩy mầm xuân, từ ánh mắt đầu tiên thấy Tào Trí Viễn đã bị cướp mất trái tim, không thể thoát ra được nữa.
Lâm Khê từ bỏ sở trường của mình, không vào nhóm quảng cáo sáng tạo mà chọn vào bộ phận của Tào Trí Viễn. Tất cả kiến thức và kỹ năng trong bộ phận này đều là vô cùng xa lạ với cô ta, nhưng miễn là được thường xuyên nhìn thấy Tào Trí Viễn là Lâm Khê thỏa mãn rồi.
Năm nay Tào Trí Viễn hai mươi tám tuổi nhưng chưa kết hôn, rất được săn đón trong công ty, nhiều cô gái tuổi xấp xỉ với Lâm Khê đều thầm mến hắn, Tào Trí Viễn được cả công ty công nhận là nam thần. Đối với Tào Trí Viễn thì Lâm Khê chỉ là một cấp dưới vô cùng bình thường, cô ta cũng biết điều đó, nhưng trong lòng không kiềm nén được mơ mộng.
Có nhiều câu chuyện cô bé lọ lem, vịt con xấu xí, tại sao cô ta không thể là nữ chính? Giống như trong những bộ phim tình cảm đô thị, có nhiều cô gái nhà giàu xinh đẹp nhưng cuối cùng nam chính lựa chọn nữ chính mọi thứ đều thua cô gái nhà giàu.
Đương nhiên, rất nhiều lúc Lâm Khê không gây chú ý.
Bộ phận Marketing gái xinh nhiều như mây, Lâm Khê ở trong mắt người thường chỉ có nhan sắc trung bình hơi thấp, trong công ty quảng cáo cạnh tranh kịch liệt thì càng mất hút. Lâm Khê vẫn luôn vô hình, chỉ có Tào Trí Viễn ngẫu nhiên mỉm cười hiền hòa với cô ta, hắn thật khác biệt, phải chăng cũng có cảm giác đặc biệt với cô ta chăng?
Mơ mộng của Lâm Khê nhanh chóng tan biến, tháng năm, công ty nhận được một cô gái có năng lực rất giỏi từ ngành hot nhất trong trường học đứng đầu thủ đô, tên là Văn Nhã. Bộ dạng của Văn Nhã không đẹp rực rỡ, nhưng rất thời thượng, đồng nghiệp làm chung hạng mục với Lâm Khê thường ghen tỵ sau lưng Văn Nhã, nói cô ấy có phong thái nữ tần tiêu chuẩn.
Rất nhanh, Văn Nhã năng lực xuất sắc và Tào Trí Viễn càng lúc càng thân hơn, hai người bắt đầu cùng đi công tác, cùng đi ăn cơm, thường cười nói tỏa bầu không khí màu hồng người ngoài không chen lọt vào.
Có một lần bộ phận tổ chức liên hoan, có đồng nghiệp nam ồn ào hỏi có phải Tào Trí Viễn đang theo đuổi Văn Nhã không? Mặt Văn Nhã đỏ ửng, Tào Trí Viễn vẫn cười hiền hòa, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Lâm Khê không ngốc.
Sau khi tan tiệc, Lâm Khê mất hồn mất vía đi hướng căn hộ thuê của mình, cô ta quên đi giao thông công cộng, cũng quên gọi xe, một người lang thang trên con đường mờ tối. Sắc trời bất giác tối đen, mưa nhè nhẹ rơi.
Lúc toàn thân sắp bị xối ướt Lâm Khê mới phản ứng lại, cô ta ôm túi xách vội chui vào ngõ nhỏ gần đó trốn mưa.
Trong ngõ nhỏ có một cửa hàng bán búp bê, Lâm Khê rất thích búp bê, thế là không tự chủ được đi vào cửa hàng.
Chủ cửa hàng là một người phụ nữ rất xinh đẹp, rất có phong tình, nhưng mặt che vải thưa màu đen. Lúc Lâm Khê bước vào, bà chủ đang dựa vào quầy tưới nước cho một gốc cây không biết tên, gốc cây đó đỏ rực.
Bà chủ thấy Lâm Khê đi vào dường như nở nụ cười, giọng nói tràn đầy dụ dỗ:
“Mua một Kumanthong đi, nó có thể làm nguyện vọng của cô thành hiện thực.”
Lâm Khê mơ hồ nhìn bà chủ, toàn thân cô ta tỏa ra bi thương, trong liên hoan cô bị Tào Trí Viễn và Văn Nhã ăn ý, tỏa mùi ám muội khiến người không thể chen chân vào tổn thương trái tim, nên bây giờ còn hơi ngơ ngẩn.
Bà chủ nhìn Lâm Khê cả buổi, môi ẩn sau vải đen mỏng cong lên càng cao, chọn một con búp bê sứ ở trên kệ hàng, nó mặc quần áo giống như kimono nhưng hơi khác, nhét búp bê vào tay Lâm Khê:
“Buồn vì tình phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận