Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 217: Chương 217

Phó Kỳ Thâm yên lặng liếc cô một cái, ánh mắt thằng nhóc này như ẩn chứa trăm ngàn loại hàm ý, muốn nói lại thôi: “Để tớ làm cho.”
Cậu cũng không bận tâm Châu Thiện có đồng ý không, trực tiếp ra tay, mò ra được khá nhiều đá quý và ví tiền, còn có một chùm chìa khóa lớn và điện thoại cục gạch, những cái khác không tìm thấy.
Ngô Thiên Phúc bị đánh một trận đầu đầy sao, vẫn đang nằm dưới đất thở hồng hộc, ông ta cho rằng hai người bọn Châu Thiện là đến cướp của, lập tức xin tha: “Tiền đều ở trong ví, mật khẩu thẻ ngân hàng cũng có thể nói cho các người, đừng, đừng giết tôi.”
Châu Thiện không có hứng thú với việc cướp tiền, trong lòng chỉ muốn tìm được Kumanthong đó, tiêu diệt tai họa này, suy cho cùng Kumanthong đất không giống với Kumanthong khác, mỗi lần nó tụ tài, đều sẽ mang tới tai họa cho người tiếp xúc, người trực tiếp cung phụng nó càng gặp phải nguyền rủa, không sống quá năm năm.
Thì ra tướng mặt của Ngô Thiên Phúc này cũng được coi như viên mãn, bản thân chính là phúc tướng, ông ta bởi vì tham lam nhất thời mà cung phụng Kumanthong đất này, tài phú trong thời gian ngắn đích thực có thể tăng lên nhiều, nhưng nhìn từ lâu dài, ông ta vẫn bị thiệt, thiệt lớn.
Nếu như dựa vào mệnh cách vốn có của ông ta, tốc độ kiếm tiền sẽ chậm một chút, nhưng càng già càng có tướng phúc khí, tiền tài cuối cùng sẽ càng tích càng nhiều, hiện giờ chỉ vì một phút tham lam của ông ta, cung phụng Kumanthong đất vô cùng âm tà đó, tuổi thọ vốn dĩ còn hơn bốn mươi năm giờ giảm xuống chưa tới năm năm, nếu như ông ta biết được chuyện này, còn coi Kumanthong đó như thần linh không?
Châu Thiện cũng rõ, trước khi Ngô Thiên Phúc cung phụng Kumanthong tuyệt đối không biết sự lợi hại của Kumanthong đất này, thầy phù thủy Nam Dương khẳng định không hề nói bất cứ gì cho ông ta biết. Cũng vì vậy, trong lòng Châu Thiện càng phẫn nộ.
Trung Quốc chính là vùng đất Huyền Học Đạo gia chính thống, sao có thể cho phép phường yêu ma quỷ quái tùy ý giương oai? Huống hồ, đây là thủ đô! Dưới chân thiên tử, càng không cho phép những thứ vu thuật khuất tất này làm bừa!
Châu Thiện xuất thân từ đạo môn chính thống, trước đó càng từng theo Lão Quân học nghệ, trong lòng vô cùng bênh vực người mình, cho dù hai môn phái Nam Bắc của Trung Quốc tranh đấu cô cũng không đến mức tức giận như vậy, vu sư Miêu Cương tuy rằng không được coi là chính thống, nhưng tốt xấu gì cũng coi như một mạch tương truyền của Hoa Hạ mênh mông, thầy phù thủy Nam Dương là cái thá gì? Cũng dám tới Hoa Hạ càn quấy?
Cô thấp giọng quát hỏi: “Kumanthong đó đâu rồi?”
Ngô Thiên Phúc cuối cùng đã nơm nớp lo sợ mà lĩnh hội được ý của Châu Thiện, thì ra không phải nhìn trúng tiền tài của ông ta, là muốn cướp cây rung tiền của ông ta!
Đây là thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống, Ngô Thiên Phú lập tức cảnh giác: “Cô đang nói gì đó?”
Châu Thiện lười nhác hừ lạnh một tiếng, không có khát khao dò hỏi gì nữa, cô giơ tay điểm trên huyệt thái dương của Ngô Thiên Phúc, trực tiếp mở ra tuệ nhãn, rót khí vào huyệt, pháp lực trực tiếp nối liền thần thức của cô với linh hồn Ngô Thiên Phúc.
Rất nhanh, Châu Thiện nhìn thấy thứ gì đó từ một bóng hoa mơ hồ, vài giọt mồ hôi nóng hổi từ thái dương chảy ra, ước chừng qua thời gian một chén trà, cô mới thả tay, Kumanthong đó, thật sự được cung phụng trong một căn phòng nhỏ mà Ngô Thiên Phúc thường đến nhất.
Hiện giờ người đàn ông này ngược lại có chút không tiện xử trí, cũng may ông ta bị trùm kín mặt mũi, không nhìn được dáng vẻ hai người.
Châu Thiện cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói rõ hết cho Ngô Thiên Phúc nghe về sự nguy hại của Kumanthong và mệnh cách vốn có của ông ta.
Ngô Thiên Phúc càng nghe, sắc mặt càng kinh hoảng, Phó Kỳ Thâm không nhìn thấy sắc mặt ông ta, nhưng cũng có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi đã thấm đẫm mồ hôi lạnh trên người Ngô Thiên Phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận