Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 70: Chương 70

Nói ra những âm binh này cũng rất đáng thương, ngày lễ ngày tết cũng không có chút tiền giấy nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn về khói lửa nhân gian.
Sau khi mời âm binh, Châu Thiện lại đốt mấy lá bùa trên xà nhà, quét sạch oán khí nồng nặc trên đó, khí áp trầm thấp tràn ngập nhà họ Diêu cũng bất giác biến mất, vừa hay nhìn thấy trăng sáng vằng vặc nhe răng ra một chút.
Loại oán khí này chính là thứ cô hồn dã quỷ đi ngang thích nhất, cô bé lo lắng có một số “khách bên ngoài” vì chút oán khí này mà chiếm cứ nhà họ Diêu, vậy chỗ này sẽ phải trở thành hung ốc. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Quỷ có quỷ đạo người có nhân gian, đều không quấy nhiễu lẫn nhau trả cho nhau một mảnh thanh tịnh mới là con đường đúng đắn.
Sau khi làm xong tất cả, Châu Thiện lại lanh lẹ phủi tay, trở về dọc theo đường cũ.
Những ngày tiếp theo, Châu Thiện vẫn luôn chờ đợi tin tức mà âm binh mang về.
Nhưng đợi mãi đợi mãi, đợi đến sứt đầu mẻ trán cũng không thấy chút tin tức nào.
Ngược lại là Châu Gia Bình từ trường học mang về chút tin tức một cách thần bí.
Châu Thiện thích nghe chuyện ma, lúc nghe thấy vụ án hung sát càng không chút sợ hãi nào, ngược lại càng nghe hai mắt càng sáng, hận không thể bay tới trong câu chuyện bắt hết từng tên hung thủ đó.
Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng đều rõ tính cách của cô bé, cho nên lúc anh ấy nhắc tới tin tức này cũng không có ý né tránh Châu Thiện chút nào.
“Cô Nhậm ở trường chúng ta, là vừa người gả tới đây từ huyện Sơn Dương sát bên vào mấy năm trước, em biết nhỉ?”
Phan Mỹ Phượng đang làm rau dưa trong mẹt, nghe thấy gật đầu: “Biết, cô giáo xinh đẹp nhất trong trường bọn anh, kém anh bảy tuổi.”
Châu Gia Bình cũng nghe ra mùi chua như có như không trong lời nói của Phan Mỹ Phượng, có chút ngại ngùng gãi gãi đầu.
Anh ấy là kiểu “thánh mẫu”, mà đúng ngay cô giáo kia hôn nhân không hạnh phúc, cũng không biết ăn nhầm thuốc gì, coi anh ấy như tri kỷ trút hết đắng cay, lâu dần liền có mấy lời đồn đại truyền đến tai Phan Mỹ Phượng.
Châu Gia Bình vì tránh hiềm nghi, vốn đang dạy lớp năm đã đặc biệt xin với nhà trường cho dạy lớp một, qua lại giữa hai người lúc này mới ít dần, cô giáo đó cũng bắt đầu đi kể khổ với giáo viên dạy thay mới đến.
Nhưng chuyện này đối với Phan Mỹ Phượng vẫn không tính là bỏ qua.
Riêng vì chuyện này, Châu Thiện đã từng nhìn thấy Phan Mỹ Phượng cào rách đầu Châu Gia Bình, Châu Gia Bình còn cười khổ giải thích với người ngoài là bị mèo hoang bên ngoài cào trúng.
Hơn nữa hai người chỉ cần hơi đôi co một chút, mẹ cô bé nhất định sẽ chọc ngoáy nhắc tới chuyện này, Châu Gia Bình liền lập tức giơ tay đầu hàng.
Lôi đi xa rồi.
Châu Gia Bình trong lòng hối hận không thôi, thậm chí muốn vả nát cái miệng mình ra, anh ấy cười khan một tiếng: “Chỉ là hôm nay lúc ở văn phòng, nghe thấy cô ấy nói chuyện với giáo viên tiếng Anh bên cạnh. Hai tháng trước huyện Sơn Dương cũng xảy ra một vụ án diệt môn, cũng chết một nhà bảy người, toàn bộ đều bị dìm xuống ao chết đuối, em nói có trùng hợp không?”
Phan Mỹ Phượng sợ ngây người, vội vàng chắp tay niệm Phật: “A Di Đà Phật, ông trời ơi, sao gần đây xảy ra nhiều chuyện thế?”
Châu Gia Bình lại chêm thêm một câu: “Không chỉ như vậy, một năm trước tỉnh ngoài cũng có vụ án diệt môn, cũng là bảy người, toàn bộ đều bị dao đâm chết.”
Anh ấy lắc đầu: “Ai có thể nghĩ tới dưới ánh mặt trời lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, thời buổi này đúng là không yên bình.”
Thời buổi này còn gọi là không yên bình?
Châu Thiện oán thầm trong lòng, trước đó cô bé từng đến nhân gian một lần, nông dân không có cơm ăn áo mặc, có lúc phải dựa vào bán vợ bán con mà sống, chiến tranh hoành hành ở khắp mọi nơi, ngay cả những gia đình giàu có quyền quý cũng không được bình yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận