Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 17: Chương 17

Vẻ hoảng sợ trên mặt Phan Mỹ Phượng có thể nhìn thấy rõ ràng, cô ấy cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể lại nặng nề hệt như không phải của mình.
Châu Thiện cũng chú ý tới sự bất ổn của cô ấy, cô bé vẫn đang mở tuệ nhãn, lập tức nheo mắt lại. Trong mắt của Châu Thiện, đôi tay do những âm sát ở chỗ giao lộ kia hóa thành đang kéo chặt gót chân Phan Mỹ Phượng, từng đám âm khí lượn lờ vòng quanh cơ thể Phan Mỹ Phượng, dày đặc đến mức gần như hóa thành thực thể.
Loại tà sát này có tên gọi là “quỷ bắt chân”, người có vận khí thấp sẽ dễ gặp phải.
Châu Thiện cười chế nhạo một tiếng, lại thật sự dám hại người trước mắt bà cô đây, đúng là không muốn sống nữa!
Sau khi Phan Mỹ Phượng bị đổi mệnh cách, bát tự cực kỳ nhẹ, cho nên dễ gặp vận rủi, trị ngọn không trị gốc kiểu này không phải là cách. Châu Thiện trong lòng suy tính, vẫn phải đổi mệnh cách về mới là thượng sách. Nhưng muốn đổi mệnh cách, thì cô bé phải biết được mệnh cách thuộc về vợ chồng họ rốt cuộc đã đổi cho ai.
Trong mắt cô bé lóe lên một tia hàn quang, không chần chờ nữa, lật bàn tay lộ ra tấm bùa phá sát vẫn luôn dán trong lòng bàn tay, vừa kích hoạt lá bùa, cô bé vừa thầm niệm một câu kim quang thần chú: “Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Quảng tu ức kiếp, chứng ngã thần thông”.
Nội tức mà cô bé đã điều dưỡng trong hai năm qua điên cuồng lao đến tay phải đang thúc giục lá bùa, tạo thành một luồng sáng nhanh chóng chìm vào lòng đất với tốc độ khó có thể phân biệt bằng mắt thường. Một làn khói trắng nhanh chóng bốc lên từ những linh thể ác sát ngoi đầu ra khỏi mặt đất, đốt cháy đến mức kêu xèo xèo.
Những ác sát được hình thành bởi tử khí ngưng tụ không có tu vi linh thức, sau khi bị đau cũng buông ngay đội tay đang nắm giữ Phan Mỹ Phượng ra.
Phan Mỹ Phượng vừa nhận ra mình có thể cử động liền nhanh chóng kéo tay Chu Thiện chạy thoát khỏi chỗ đó. Một vài phút sau, chỗ mà vừa nãy họ đứng liền có một chiếc xe tải lớn chở đầy gỗ chạy qua.
Người đi đường sắc mặt vội vã, cho dù nhìn thấy một màn nguy hiểm cũng chỉ liếc hai mẹ con một cái rồi rời đi. Phan Mỹ Phượng nghĩ lại vẫn thấy sợ, đến giờ vẫn không nghĩ ra, mình đi tới giữa đường sao đột nhiên lại không đi nổi nữa? Mà sau đó sao lại đột nhiên có thể cử động được chứ?
Những ác sát kia vẫn đang ngơ ngác hú dài, Châu Thiện nhìn thấy liền khẽ nhíu mày. Từ việc âm sát nặng nề hình thành ở đây cho thấy, giao lộ này hẳn đã chết không ít người. Cô bé phải tìm lúc nào đó xử lý ác sát bên này, nhân tiện siêu độ một chút linh thể chết bất đắc kỳ tử ở nơi đây, cái này chắc được coi như công đức lớn, nếu chuyến này thành công, cô bé sẽ không lo việc không có pháp lực để dùng nữa.
Châu Thiện sờ vào nốt chu sa bởi vì cứu một mạng người lại bắt đầu nóng lên trên trán, như có điều suy nghĩ.
Trong lòng Phan Mỹ Phượng vẫn còn sợ hãi, lúc về liền nói chuyện này với Châu Gia Bình, Châu Gia Bình cũng bị sự miêu tả chấn động hồn phách của cô ấy mà giật mình thon thót. Là một giáo viên, anh ấy tin vào khoa học, là một người chồng, anh ấy thà tin rằng có còn hơn tin là không.
Châu Gia Bình dặn dò: “Hôm nào đó em lên miếu đốt nén hương, bái lạy Bồ Tát, nhân tiện xin một lá bùa hộ thân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận