Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 325: Chương 325

Nó chịu cho nhưng Châu Thiện không thể nhận.
Ở trong nước không nói chuyện được, Châu Thiện chỉ có thể thông qua tuệ nhãn dùng thần thông giao lưu với nó.
"Ta không cần, để lại thứ này cho chính ngươi đi.”
Con mắt đã không còn màu đỏ của ba ba già yên lặng nhìn chằm chằm Châu Thiện, dường như hoang mang khó hiểu.
Châu Thiện đẩy đan ngũ sắc vào miệng ba ba già.
“Trời đất bất nhân, lấy vạn vật như chó cỏ, đối với Thiên Đạo thì sinh linh muôn loài đều là bình đẳng, không có cao thấp quý tiện, ta độ người là lấy công đức, vậy ta độ ngươi chắc cũng xem như làm công đức.”
Châu Thiện đá lông nheo với ba ba già:
“Ngươi đã dùng đan ngũ sắc trả xong bữa cơm, còn ta có nhận hay không là việc của ta, mà ta hôm nay độ ngươi cũng chỉ vì làm công đức. Cho nên, ngươi không nợ ta, giữa chúng ta không có nhân quả."
Tu đạo kỵ nhất là nhân quả, có nhân quả liên lụy thì thân thể không thể thoát, cũng sẽ khó mà phi thăng, cô không thể để ba ba già nợ nhân quả với mình.
Sau đó Châu Thiện chậm rãi bơi lên lưng của nó, nhìn vết thương dữ tợn thối rữa vắt ngang lưng nó, đặt tay vào, vận chuyển pháp lực cuồn cuộn cho ba ba già.
Một năm, hai năm, ba năm pháp lực tinh thuần bổ sung pháp lực từng bị mất của ba ba già, tu vi tăng lên vùn vụt, tu vi tiến bộ mang đến năng lực tự lành được nâng cao, vết thương trên lưng ba ba già mờ dần, vết thương trí mạng bị cây cột đâm cũng dần hết thối rữa.
Nhưng ba ba già nhận được pháp lực lại không vui chút nào, ngược lại rất xao động.
Thời Đại Đường nó là ba ba được nuôi trong chùa, ở ao cầu nguyện, mỗi ngày nghe kinh kệ sớm và ước nguyện của vô số phàm nhân. Về sau bị cao tăng chọn đi thu phục thủy yêu, nhờ mỗi ngày nghe kinh Phật nên nó tu luyện ra một chút tu vi, mặc dù biết tu vi của thủy yêu và nó khác biệt như trời với đất thì nó cũng chưa từng sợ hãi, ngược lại hết sức kích động.
Trong kinh Phật nói cần phải độ người đời, khoảnh khắc nó có thần thức thì đã xem việc độ người đời là nhiệm vụ của mình, về sau bị thủy yêu đánh bị thương, nó dưỡng thương xong trở thành Hà Bá duy nhất trong con sông này, bao nhiêu năm trôi qua nó vẫn luôn thích điều này.
Mặc dù mấy chục năm qua những gì phàm nhân làm đều muốn hại nó, nhưng nó vẫn bất chấp tất cả thực hiện chức trách của mình. Như đồng bằng Hoa Bắc, khi nước lũ dâng tràn thì sông Tân An to lớn này chẳng có chút gió lớn hay sóng dữ.
Dù nó ngốc đến mấy cũng biết hành vi truyền pháp lực sẽ tổn thương lớn cho đương sự, nó muốn độ người chứ không phải hại người.
Ba ba già càng lúc càng xao động, tùy theo tâm trạng của nó thay đổi, sông Tân An càng dậy sóng, nơi nó ở dần tụ thành vòng xoáy to lớn, sóng nước trắng toát gào rít giận dữ lăn lộn với nhau, mang theo khí thế muốn hủy diệt mọi thứ.
Vòng xoáy kia càng xoay càng lớn, hùng dũng mênh mông hiện lên mặt nước.
Mấy người đứng trên cầu đang tranh chấp đỏ mặt tía tai có nên báo cảnh sát hay không đều bị giật mình. Niên Dư cảm thấy thế giới này huyền ảo sắp vượt sức tưởng tượng của mình, vòng xoáy dưới cầu dường như muốn hút hết mọi thứ, sóng nước bên ngoài vòng xoáy đã dâng cao mười mấy mét, ác nghiệt vô tình vỗ vào mặt họ.
Niên Dư sắp phát điên:
“Dưới đáy sông này rốt cuộc là thứ quỷ gì?”
Nhưng Phó Kỳ Thâm tỏ vẻ mình cũng không biết.
Niên Dư xụi lơ dưới đất:
“Làm sao bây giờ? Làm sao đây?”
Thư ký tốt bụng nhắc nhở Niên Dư:
“Niên tổng, có thể báo cảnh sát."
"Cảnh sát có thể giải quyết được sao? Có giỏi thì kêu bọn họ đến giải quyết thử!"
Thư ký dừng một chút: “Có, chúng ta có thể báo cáo cho bộ phận giám thị tình hình nước.”
Niên Dư mệt mỏi phất tay:
“Thôi, cậu là đồ đệ của cô Châu, cậu nói xem phải làm sao? Chết tiệt, cậu không lo lắng chút nào sao?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận