Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 360: Chương 360

Châu Thiện có chút nóng nảy, đi lòng vòng trong phòng.
Vì sao cố tình là Lục Áp.
Giọng nói trong trẻo êm tai của Phó Kỳ Thâm vang lên ngoài cửa:
“Cơm nấu xong rồi, ra ăn cơm.”
Châu Thiện cắn răng, lao qua mở cửa ra, nhìn thấy Phó Kỳ Thâm thì không kiềm được ngứa răng:
“Lúc trước cậu lừa tôi, nói tôi là bạn gái của cậu?”
Biểu cảm trên mặt Phó Kỳ Thâm tan vỡ.
Sau khi Châu Thiện thu về nước Vong Xuyên, nhìn thấy Mạn Châu Sa Hoa vô tận thì ký ức hỗn loạn, hoàn toàn quên Phó Kỳ Thâm. Phó Kỳ Thâm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lừa dối cô rằng cậu là bạn trai của cô. Mạn Châu Sa Hoa là hoa Bỉ Ngạn, hoa ký ức, sau khi Châu Thiện bóp nát đóa Mạn Châu Sa Hoa thuộc về mình thì tất cả ký ức trở về.
Cô cố ý không suy nghĩ kiếp trước, bây giờ cô là Châu Thiện, không phải Lâm Tuế Hàn, cũng không là Sơn Từ.
Phó Kỳ Thâm muốn nói lại thôi:
“Đúng.”
Cậu thừa nhận rồi? Dứt khoát quá nhỉ!
Nhịn đi, cậu ấy là Lục Áp, là Lục Áp, nếu lỡ tay đánh chết thì cô biết đi đâu trả nợ nữa?
Đoạn nhân quả Châu Thiện giết Lục Áp đã trả sạch trong lôi kiếp, nhưng cô lấy pháp bảo của người ta, người ta dùng chút linh lực cuối cùng chế tạo Tử Sát Thương cho cô làm pháp khí, vậy nên Châu Thiện lại nợ y nhân quả.
Bởi vì cô không trả xong nhân quả nên Ngọc Đế cho cô đầu thai trở thành Lâm Tuế Hàn, một là vì trả nhân quả với bà Lâm, thứ hai là trả nhân quả cho tàn hồn Lục Áp.
Kết quả chẳng những không trả hết, còn nợ tiếp món nợ tình, cô đành phải đầu thai trở thành Châu Thiện để trả.
Hôm nay nếu như đánh chết Phó Kỳ Thâm, cô sẽ lại mắc nợ nhân quả, lặp đi lặp lại, quả thực đời đời kiếp kiếp đều phải dây dưa với oan gia này!
Nghĩ đến đây, Châu Thiện không kiềm được rùng mình một cái.
Cô siết chặt nắm tay, dữ tợn nhếch môi cười tươi:
“Việc nhỏ, việc nhỏ, chúng ta đi ăn cơm."
Mắt Phó Kỳ Thâm lóe tia sáng, dường như nghĩ tới cái gì, không kiềm được cười khẽ.
Châu Thiện nghĩ thông mọi thứ cảm thấy tinh thần phơi phới, làm công đức không phải mấu chốt, cô chỉ cần trả lại tất cả nhân quả đã nợ Tiêu Trường Các chắc có thể trực tiếp phi thăng quay về vị trí cũ.
Vấn đề là, nợ tình thì phải trả bằng cái gì?
Sau khi ăn xong, vẻ mặt Châu Thiện nghiêm túc kêu Phó Kỳ Thâm vào phòng mình.
Dao găm, cục chặn giấy Kỳ Lân, roi rắn, ấn Phiên Thiên, đống bảo bối kỳ ảo mà Châu Thiện cất chứa mấy năm nay cứ như thế chất đống trong phòng, chói mù mắt người.
Châu Thiện mạnh vung tay, rộng rãi nói:
“Thích cái gì cậu cứ lấy đi, đừng khách khí với tôi.”
Phó Kỳ Thâm không thèm nhìn những pháp khí mà chỉ cần lấy ra một món có thể làm giới phong thủy náo động, chậm rãi hỏi:
“Nhìn trúng cái gì, liền có thể lấy cái gì?"
Châu Thiện đầu tiên là gật đầu, cô đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Nhưng giây sau trong lòng cô dâng lên linh cảm không may:
“Cậu vừa ý cái gì?"
Phó Kỳ Thâm cũng không nói gì, nhưng đôi mắt màu hổ phách của cậu cứ dán chặt vào cô.
Châu Thiện vô cớ cảm thấy có chút chột dạ, né tránh quay đi: “Đừng nhìn tôi, chọn đồ đi chứ.”
Cô cố tình dằn mạnh phát âm của từ “đồ”, chính là để tránh cho Phó Kỳ Thâm khỏi phải bới móc chỗ nào kỳ lạ.
“Cậu nhớ ra rồi.” Giọng điệu của Phó Kỳ Thâm không có nghi vấn, mà chắc chắn một cách lạ thường.
Lúc này đây cô đứng trước mặt Phó Kỳ Thâm, lại cảm thấy mình giống như kẻ phạm tội. Thực ra cũng đúng là kẻ phạm tội, thời điểm Lâm Tuế Hàn bị lò luyện đơn luyện hóa, thần hồn của cô cũng bắt đầu quy vị, ký ức lúc làm người không ngừng cuộn trào trong đầu cô.
Cô nhớ tới lời hứa đó, lời hứa mà chính mình đã hứa với Tiêu Trường Các, cũng chính vì lời hứa đó mà cô phải chịu khổ sở trong lò luyện đan mấy chục năm, oán khí càng ngày càng sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận