Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 109: Chương 109

Phó Kỳ Thâm làm bài tập trong văn phòng bà ấy, làm mãi đến bảy giờ tối, bụng kêu ọc ọc mới kinh ngạc nhận ra đã có chút đói.
Cậu không thích làm phiền thư ký của Trì Thu Đình, hơn nữa thư ký đó cũng không biết khẩu vị của cậu, cho nên Phó Kỳ Thâm tìm được một trăm tệ chuẩn bị xuống dưới lầu ăn chút gì đó.
Cậu ấn nút mở cửa thang máy, thang máy vừa hay dừng ở tầng mười, cho nên chốc lát đã mở ra.
Lúc Phó Kỳ Thâm đi vào thang máy vẫn đang nghĩ cậu nên đi ăn món Quảng Đông hay Hồ Nam của quán ăn dưới lầu đây?
Phó Kỳ Thâm rất thư thái, giơ tay ấn vào lầu một trước, sau đó mới ấn nút đóng cửa.
Nhưng thang máy vẫn chậm chạp không nhúc nhích.
Tấm thẻ gỗ cậu đeo trước ngực mấy ngày nay vẫn luôn nóng lên, ngay lúc này rốt cục đã nóng đến mức bỏng người, sau đó “rắc” một tiếng.
Tiếng rắc đó vang vọng trong thang máy nhỏ hẹp, cực kỳ giòn giã.
Phó Kỳ Thâm sau mới ý thức được có chút không ổn, cậu sờ vào ngực.
Vỡ rồi, thẻ gỗ theo cậu mấy năm liền, vỡ rồi.
Sắc mặt Phó Kỳ Thâm vẫn trấn tĩnh, từng chút một, cậu chậm rãi nghiêng đầu qua ——
Trong một góc của thang máy, không biết từ lúc nào, xuất hiện một đôi bình mỹ nhân gốm sứ cao bằng nửa người.
Đó là một cặp bình tráng men miệng hẹp hình cung nữ hoa sen, màu nền trắng bóng tự nhiên, mực đen trên bình hoặc đậm hoặc nhạt hài hòa càng đẹp hơn.
Nó vừa đẹp vừa khiến người vô cớ cảm thấy hơi kỳ dị.
Phó Kỳ Thâm dám bảo chứng, trước khi cậu vào thì không có cặp bình này. Phó Kỳ Thâm bản năng sờ ngực, chỉ chạm vào một miếng gỗ nhỏ đung đưa trên sợi chỉ đỏ, cậu tỉnh táo lại, miếng gỗ liền nát.
Lúc Châu Thiện chế tác miếng gỗ giọt nước này thì không suy nghĩ nhiều, cô khắc chín chín tám mươi mốt pháp trận, tổng cộng chắn được tám mươi mốt kiếp cho Phó Kỳ Thâm. Châu Thiện không biết Phó Kỳ Thâm nhờ vậy mà vô tình đánh thông mắt âm dương, khiến cậu đi trong âm giới xám mù mịt này tựa như chiếc đèn lồng cỡ lớn, cực kỳ đáng chú ý.
Cho nên, bắt đầu từ cơn bệnh năm sáu tuổi Phó Kỳ Thâm vẫn luôn lặp lại con đường gặp quỷ gặp ma suốt, tám mươi mốt pháp trận đã sớm không đủ dùng, hiện giờ bị sát khí xâm thực, dù là kim tơ nam mộc cũng chịu không nổi đã vỡ vụn.
Phó Kỳ Thâm mím chặt môi, nghiêng đầu, cố gắng không chú ý cặp bình kia. Sau khi tỉnh táo lại, cậu đầu tiên là vỗ cửa thang máy, tiếng đập kịch liệt quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, trừ âm thanh đó ra chỉ có tiếng thở dốc của Phó Kỳ Thâm, chờ khi tiếng đập cửa thưa dần thì trong thang máy yên lặng đến mức nghe được nhịp tim đập của cậu.
Phó Kỳ Thâm ủ rũ đạp cửa một cái, tiếp đó nhấn mạnh chuông cấp cứu, nhưng nhấn cả buổi mà không nghe được âm thanh gì, hoặc là đồ dỏm hoặc đã bị hỏng, cậu đành bỏ cuộc.
Ngay lúc này, Phó Kỳ Thâm nhìn qua khóe mắt phát hiện cặp bình mỹ nhân từ khi nào đã lặng lẽ di chuyển hướng về phía cậu.
Ban đầu Phó Kỳ Thâm nhìn cặp bình này thì chúng nó còn yên lặng đặt trong góc thang máy, bây giờ cách chỗ cũ khoảng 10cm.
Cổ Phó Kỳ Thâm ướt mồ hôi, cậu nhắm mắt lại, môi mấp máy, trong lòng không ngừng khuyên bảo chính mình:
“Giả, đều là giả, mắt thấy chưa chắc là thực, tất cả chỉ là mê chướng!”
Nhưng hôm nay nói ra lời này không kiên định bằng mọi khi, nguyên nhân đại khái là bởi vì thẻ gỗ vỡ vụn trước ngực.
Phó Kỳ Thâm tháo gỗ vụn xuống cầm trong lòng bàn tay, lẩm bẩm vài câu rồi mới rèm mi run run mở to mắt.
Cặp bình mỹ nhân vẫn yên lặng đứng đó, đã từ góc thang máy chuyển sang chính giữa.
Cung nữ trên bình mỹ nhân cài trâm hoa mỉm cười, áo nhiều màu bay bổng, thần thái tươi tắn như đang trong cảnh tiên, nhưng trong không gian thang máy hiện giờ khiến không khí tiên đó tràn đầy giả tạo.
Phó Kỳ Thâm lùi ra sau một bước, khi túi quần đụng vào vách thang máy thì có cảm giác cứng rắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận