Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 338: Chương 338

Châu Thiện nói cho cha mẹ của Lương Vi biết, nhưng vợ chồng họ Lương không tin lắm, dù sao quỷ nhập vào người nghe quá huyền diệu. Nhưng bây giờ không liên lạc được Lương Vi, trong lòng bọn họ rất sốt ruột, miễn cưỡng tin lời Châu Thiện ba phần.
Vừa đúng lúc này, đội cảnh sát giao thông truyền đến tin tức, trên đường cao tốc Kinh Châu chặn được một chiếc xe trống, biển số xe đúng là chiếc xe Lương Vi đã lái đi, dường như chạy đến giữa đường thì hết xăng nên cô ấy bỏ xe. Theo camera ở khúc đường đó thì Lương Vi đi được một lúc đã leo qua rào chắn rời đường cao tốc, cô ấy vẫn đi nhón chân.
Phải công nhận, hơn nửa đêm, cử động đó của Lương Vi hơi bất thường.
Lương Vi là ngôi sao lớn, không ở nhà chờ quay phim, làm hoạt động, hơn nửa đêm lái xe chạy đến đường cao tốc cách trăm cây số, không biết đổ xăng, bỏ xe lại đường cao tốc rời đi, hành vi này giống như người điên.
Dù thế nào, việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm được Lương Vi trước.
Khi Lương Thành nhìn thấy cột mốc đường cao tốc thì trong tích tắc ý thức được cái gì:
“Tôi biết con bé đi đâu!”
Mẹ Lương cũng nặng trĩu ưu tư, hiển nhiên hai người có ăn ý giống nhau.
Vợ chồng họ Lương không muốn chậm trễ, liên hệ tài xế chuẩn bị xuất phát đi tìm con gái rượu. Vì phòng ngừa, Lương Thành còn mời Châu Thiện đi cùng, tỏ vẻ nếu Lương Vi bình an trở về sẽ không bạc đãi cô. Châu Thiện còn chưa làm xong vụ này nên tự nhiên đồng ý.
Dương Lạc Hoài ở một bên làm nền lên tiếng:
“Chú, dì, cháu cũng muốn đi tìm Vi Vi.”
Mẹ của Lương Vi đầy ẩn ý lườm Dương Lạc Hoài, ánh mắt cực kỳ chán ghét: “Ai là chú dì của cậu, cậu đi cùng làm gì?”
Ở trong lòng bà thì Dương Lạc Hoài và Lư Phi Vũ không có gì khác nhau, nhưng Lương Vi bây giờ độc lập, đã sớm thoát khỏi sự điều khiển của bà, nên bà không có cách nào. Vẻ mặt Dương Lạc Hoài hơi lúng túng nhưng nhất quyết đòi đi.
Giằng co trong vô thanh, vợ chồng họ Lương đành nhượng bộ cho Dương Lạc Hoài theo cùng.
Đoàn người đi vào thang máy, không gian bên trong nhỏ hẹp, một lần chở người nhiều như vậy, ai nấy đứng sát nhau, Châu Thiện và Dương Lạc Hoài bị chen vào góc.
Châu Thiện bị bùa bình an đeo trên cổ Dương Lạc Hoài hấp dẫn tầm mắt:
“Anh Dương, bùa bình an của anh là một đôi với cô Lương hả?”
Dương Lạc Hoài nhét bùa bình an lộ ra một góc nhỏ vào cổ áo, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói:
“Ừ, trên núi Ngũ Đài xin một đôi, của cô ấy là hoa văn phượng, của tôi là hoa văn rồng, theo ý điềm lành rồng phụng cùng bay.”
Châu Thiện sực tỉnh ngộ: “Tôi có thể nhìn xem không?”
Mẹ Lương lấy làm lạ hỏi:
“Chỉ là bùa bình an bình thường thôi mà, có gì phải xem?”
Châu Thiện chỉ cười không nói, chỉ hiền hòa nhìn Dương Lạc Hoài.
Dương Lạc Hoài vốn muốn từ chối, nhưng ở trước mặt cha Lương, mẹ Lương, hắn sợ từ chối thẳng thừng sẽ để lại ấn tượng không tốt với hai người, cắn răng cởi xuống:
“Thật sự chỉ là bùa bình an bình thường.”
Sau khi Dương Lạc Hoài tháo xuống, Châu Thiện cầm trong tay soi hướng ánh đèn sáng thật lâu, động ý niệm, mũi hít hà rồi mới trả lại trong tay Dương Lạc Hoài, cười đầy ẩn ý:
“Không tệ.”
Bọn họ ngồi xe suốt đêm đi mấy trăm cây số, từ thủ đô chạy đến một thị trấn nhỏ không ai biết tên thuộc tỉnh Hải Hà, Dư Lâm.
Dư Lâm so với thủ đô tựa như một nhà quý tộc và một bần dân, khác với Bắc Kinh đầy rẫy nhà cao tầng, nơi này còn có mảng lớn nhà trệt thấp bé, dù ở trung tâm thị trấn thì vẫn có xóm nghèo.
Đích đến của bọn họ là trong một chỗ xóm nghèo, bên ngoài là khu sống bằng lều, bên trong có mấy căn nhà ngang cũ kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận