Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 139: Chương 139

Nhiêu Xuân Cầm nghĩ đến ‘cháu trai vàng’ mình bỏ ra mười nghìn tệ mới mời đến đã biến mất thì lòng nhỏ máu, bây giờ trông thấy bộ dáng đó của Phan Mỹ Phượng thì càng tức điên, bật người dậy, cầm chổi muốn đánh Phan Mỹ Phượng:
“Đồ sao chổi, trả cháu nội lại cho tao!”
Phàn Tiên Cô đã nói rằng biện pháp này trúng trăm phần trăm, phụ nữ thật đều có thể mang bầu con trai, cố tình Phan Mỹ Phượng mãi không thể dính bầu, chắc chắn là vì Phan Mỹ Phượng là sao chổi, dọa chạy cháu nội của bà ta!
Hơn nữa hiện tại ngày càng ít thai chết, muốn tìm một nhau thai vừa chào đời dã chết vô cùng phiền phức, huống chi biện pháp này chỉ có thể dùng một lần với một người, tuyệt đối không có lần thứ hai.
Tức là Nhiêu Xuân Cầm đừng mơ thấy cháu trai từ bụng của Phan Mỹ Phượng, nghĩ đến đây bà ta ước gì lột da rút gân con dâu trưởng này!
Không thể dùng lần thứ hai là bởi vì dùng biện pháp này rồi, sau khi cơ thể mẹ sinh ra hồn trẻ con sẽ chết, trạng thái chết rất thảm, nên không cần dùng lần thứ hai.
Châu Thiện thầm suy đoán, dù Nhiêu Xuân Cầm biết muốn sinh ra cháu nội phải đánh đổi bằng mạng của con dâu trưởng thì e rằng bà ta sẽ không chút do dự chọn dùng nó. Dù sao một con dâu trưởng quan hệ không tốt ở trong lòng bà ta sao bằng cháu nội cả quý giá như vàng?
Châu Thiện vốn đã bực mình với ‘bà nội’ vô cùng thiên vị này, bây giờ trông thấy Nhiêu Xuân Cầm cầm chổi định đánh Phan Mỹ Phượng thì không thể nhịn được nữa, mắt cô lạnh lùng, bỗng cầm một hòn đá nhỏ bắn vào người Nhiêu Xuân Cầm.
Châu Gia Bình bị lượng thông tin kinh người trong lời nói của mẹ làm rung động chết máy, ông cách vợ xa nhất, không kịp che chở, mắt thấy mẹ cầm chổi sắp đánh trúng người vợ thì ông trợn to muốn rách khóe mắt.
Chổi sắp quất trúng người Phan Mỹ Phượng thì Nhiêu Xuân Cầm bỗng cảm thấy eo đau nhói, vết thương cũ mấy năm trước bỗng bộc phát, trước mắt bà ta rậm rạp bóng đen, người chảy mồ hôi lạnh. Nhiêu Xuân Cầm la lên, chổi rơi xuống đất, bà ta đau đớn ngất xỉu.
Châu Gia Bình qua hồi lâu mới tỉnh táo lại:
“Mẹ?"
Nhiêu Xuân Cầm nằm dưới đất không rõ sống chết.
Hai vợ chồng rối loạn, người thì ấn huyệt nhân trùng, người thì gọi 120, chỉ có Châu Thiện còn đứng đó, hờ hững nhìn thân hình nhỏ gầy cuộn tròn dưới đất của Nhiêu Xuân Cầm.
Châu Thiện âm thầm đá hòn đá nhỏ đi, hưm, xem bộ dạng này thì có vẻ như cô xuống tay hơi nặng?
Nhưng ngẫm lại nếu không phải cô vừa lúc có kỳ nghỉ nên về sớm, nếu cô về trễ hơn vài ngày thì không chừng hồn trẻ con đã thật sự cắm rễ trong thân thể Phan Mỹ Phượng, dù cô muốn trừ bỏ nghiệt thai này cũng phải cân nhắc thân thể của mẹ. Châu Thiện càng nghĩ càng giận.
Bà già chết tiệt, đáng đời!
"Trúng gió?"
Biết được kết quả này, vẻ mặt Châu Gia Bình mờ mịt.
Mẹ của ông nửa đời người cứng rắn, hiện tại lại trúng gió, còn có khả năng nửa người dưới tê liệt?
Dù oán hận nhiều cỡ nào, khi Châu Gia Bình biết được kết quả này thì rất luống cuống.
Châu Gia Xương nhanh chóng nhận được tin báo của anh trai, vội chạy tới bệnh viện. Hắn ta không đến phòng bệnh ngay, mà đi văn phòng của bác sĩ xác nhận bệnh tình của mẹ trước.
Nghe bác sĩ nói mẹ có lẽ cả đời sẽ tê liệt nằm trên giường cần người chăm sóc, phản ứng của Châu Gia Xương hoàn toàn khác với Châu Gia Bình.
Châu Gia Xương đảo tròng mắt mấy vòng, kéo Châu Gia Bình vào góc bệnh viện nói nhỏ:
“Anh trai, mẹ ở nhà khỏe mạnh, giờ đến nhà anh đột nhiên bị tra ra trúng gió, nhất định là bởi vì nhà của anh hại.”
“Hơn nữa tôi độc thân, không có công tác nghiêm túc không kiếm ra tiền, bên cạnh không có ai hiền lành có thể chăm sóc cho mẹ.”
“Tôi cảm thấy về sau để mẹ ở lại nhà của anh, cho chị dâu chăm sóc được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận