Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 136: Chương 136

Bụng của Phan Mỹ Phượng nhanh chóng gồ lên một cục nhỏ, dường như có thứ gì ở bên trong liều mạng giãy giụa muốn đi ra, Châu Thiện dùng mắt thường liền có thể nhìn thấy cục tròn nhỏ màu xanh lăn lộn trong bụng Phan Mỹ Phượng muốn xé thịt lao ra.
Rốn là phần mềm nhất trên bụng, quỷ anh muốn ra từ đường này, nhưng Châu Thiện dùng lá bùa chặn lối ra của nó. Quỷ anh khó khăn va đụng lung tung, muốn tìm chỗ nào mềm nhất để chui ra.
Rất nhanh, từ bụng của Phan Mỹ Phượng phát ra tiếng thét chói tai.
m thanh kia cực kỳ sắc nhọn cao vút, chói tai giống như dùng máy khoan điện chui vào mạng nhĩ của người ta.
Vẻ mặt của Châu Thiện rất bình tĩnh, mãi đến khi quỷ anh lần nữa đâm bụng của Phan Mỹ Phượng gồ lên một cục màu xanh to cỡ nắm tay, cô liếc qua đồng hồ, tay cầm kiếm gỗ đào dứt khoát đâm mạnh xuống cục u kia.
Máu đặc sệch màu xanh đen phun đầy giường, nếu không phải Châu Thiện tránh né nhanh đã bị vài giọt máu tanh bôi bắn trúng mặt.
Châu Thiện thầm đọc chú, kiếm gỗ đào tùy ý gảy miệng vết thương, moi ra một cục thịt đen nhỏ xíu.
Châu Thiện cố nén buồn nôn, nhíu mày vươn tay nhẹ nhàng ấn lên miệng vết thương trên bụng của Phan Mỹ Phượng.
Pháp lực ấm áp giống con sông nhỏ điên cuồng tuôn ra từ nốt ruồi con của cô chảy vào người Phan Mỹ Phượng, trên mặt Châu Thiện nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi, vết thương đáng sợ trên bụng Phan Mỹ Phượng biến mất.
Làm xong một loạt công việc này, Châu Thiện xụi lơ trên mặt đất vội vàng thở gấp.
Việc này vẫn là quá mức mạo hiểm, kiếm gỗ đào đâm sâu e rằng Phan Mỹ Phượng sẽ mất mạng, nếu đâm quá nhẹ thì không giết quỷ anh được, nó có một lần kinh nghiệm thì lần sau muốn giết nó sẽ không đơn giản như vậy.
Nhưng mà thời gian không đợi người, cô còn phải đi học, bây giờ không giải quyết, chờ tháng lớn thì quỷ anh càng khó mà đối phó.
Châu Thiện điều chỉnh hô hấp, dọn dẹp mọi thứ, lại chôn cục thịt màu đen, dùng nước bùa tẩy trừ uế khí trên người âm vật này.
Hôm sau khi Phan Mỹ Phượng thức dậy thì cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, thân thể khỏe khoắn, dường như trở lại thời kỳ đỉnh cao hai mươi mấy tuổi.
Vừa lúc hôm nay là ngày khám thai, ba người vui vẻ đi bệnh viện nhân dân.
À không đúng, chỉ có cha mẹ của Châu Thiện là hớn hở, còn cô thì biết rõ kết quả, im lặng đến lạ.
"Cái gì? Ông nói là vợ của tôi căn bản không mang thai?”
Châu Gia Bình cầm đơn xét nghiệm, khó tin nhìn bác sĩ theo mắt kính.
Bác sĩ hắng giọng nói:
“Thưa ông, xem các hạng chỉ tiêu biểu hiện thì bà đây xác thực không có dấu hiệu mang thai.”
“Lần trước cũng là ông kiểm tra, là ông nói cho tôi biết tin có bầu, giờ ông lại bảo là vợ của tôi không mang thai, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Trong lòng bác sĩ thầm kêu khổ:
“Có thể là bởi vì trung gian xảy ra chuyện gì, cũng có lẽ vốn khám sai.”
Mặt Phan Mỹ Phượng trắng nhợt sờ bụng, vừa thấy hụt hẫng vừa có chút yên lòng, không có cũng tốt, bà vốn chỉ muốn có một đứa con là Thiện Thiện, bà đã lớn tuổi, nếu có thêm một đứa e rằng không có nhiều tinh lực chăm sóc.
Châu Gia Bình tuyệt đối không tín nhiệm bác sĩ lúc nói thế này lúc nói thế khác, lặng lẽ kéo vợ và con gái đi bệnh viện khác kiểm tra, nhận được kết quả giống nhau.
Không chỉ thế, bệnh viện còn kiểm tra ra thân thể của Phan Mỹ Phượng mất máu quá nhiều, cần nằm trên giường nghỉ dưỡng.
Tuy Châu Gia Bình hơi thất vọng nhưng suy nghĩ thoáng, sau khi nghĩ thông ngược lại an ủi vợ con. Đứa nhỏ này đến vốn là điều ngoài ý muốn, bây giờ cùng lắm là mừng hụt, mang đến hạnh phúc ngắn ngủi sau đó tan biến.
Phan Mỹ Phượng thì đã sớm nghĩ thông, không cần ông an ủi, Châu Thiện là đầu sỏ gây nên việc này, cô gục đầu xuống, cố ý giả vờ hụt hẫng, Châu Gia Bình nhìn rất là đau lòng, suýt vỗ ngực tỏ vẻ sẽ tặng em trai hoặc em gái cho cô.
Đương nhiên, may mà Châu Gia Bình ráng nhịn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận