Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 129: Chương 129

Có công nhân đi trong công trường thì đất đã giộng nền bỗng sụp xuống, chôn vùi hắn, nếu không phải vừa lúc có người nhìn thấy thì có lẽ hắn đã bị chôn sống.
Lưu Phú cảm thấy chuyện lạ bên này quá nhiều, mời hai thầy phong thủy đến xem.
Hai thầy phong thủy tiên phong đạo cốt đến công trường, tiếc nuối nhìn tất cả công nhân rồi lắc đầu: “Tử kiếp, phá không được."
Cam Viễn sắp tuyệt vọng, thế này mới cứng da đầu mua ít đồ tìm đến Châu Thiện.
Cam Viễn hỏi bóng hỏi gió ông chủ mới biết Châu Thiện theo học ở trường trung học số 1, hắn không dám nói rõ với Lưu Phú, nếu không thì rất có thể sẽ bị ông chủ lột da sống.
Một người đàn ông to con quỳ ở trước mặt mình khóc không thành tiếng, trên đầu còn quấn băng vải dày, thoạt trông thật sự tội nghiệp, Châu Thiện câm nín nhìn trời.
Thật ra Châu Thiện vẫn muốn nhúng tay chuyện này, một là vì tuy Cam Viễn làm phật lòng cô nhưng đó là do bị sát khí của Phật đứt đầu ảnh hưởng, đang trong trạng thái nóng nảy, có thể tha thứ được. Thứ hai là trên công trường có mấy chục người, cứu những người này chắc cũng xem như công đức không nhỏ.
Cái thứ nhất chỉ là thứ yếu, Châu Thiện càng xem trọng chính là công đức.
Nếu không có khí công đức thì không tích lũy ra pháp lực trong Đạo Đức Kinh, cô sẽ không khác gì phàm nhân, sáng sớm tiếp nhập hồng mông tử khí cũng chỉ là có thể rèn luyện thân thể của cô khỏe mạnh hơn thôi.
Châu Thiện quyết định chủ ý:
“Thôi vậy, tôi đi với ông một chuyến, nhưng thù lao”
Cam Viễn mừng rỡ, không quan tâm thù lao gì cả:
“Tuyệt đối không thiếu đại sư một phần."
Châu Thiện mỉm cười: “Không, tôi đòi ông chủ của các người.”
Cam Viễn nhăn mặt, xem ra cuối cùng vẫn không thể qua mặt Lưu Phú được, nhưng mạng sống quan trọng hơn, Lưu Phú cùng lắm là đuổi việc hắn, cái mạng vẫn còn là của hắn.
Phật đứt đầu thì thật sự có thể sẽ lấy mạng của hắn.
Nhớ đến Tiền Chiếu ngồi ở ghế sau, ngữ điệu u ám, từng câu ‘đưa tôi về nhà’, đến bây giờ đứng dưới ánh sáng mặt trời Cam Viễn vẫn thấy lạnh sống lưng.
Cam Viễn gọi điện thoại cho Lưu Phú. Sau khi nghe xong ngọn nguồn toàn bộ vụ việc, Lưu Phú chửi Cam Viễn xối xả qua ống nghe. Lưu Phú không dám chậm trễ, bỏ hết mọi việc, lái xe đến.
Ngoại thành là công trình lớn, nếu công trình bị trục trặc thì Lưu Phú sẽ phá sản thật. Mấy ngày nay Lưu Phú sứt đầu mẻ trán cầu người khắp nơi, nhưng không ngờ liễu ám hoa minh lại nhất thôn, thế nên thái độ của hắn đối với Châu Thiện hết sức ân cần.
Ba người trực tiếp đi công trường, bầu không khí nơi này căng thẳng hơn lần trước Châu Thiện đến nhiều. Lần trước còn có mấy công nhân cười đùa, hiện tại chẳng những ít người hơn lúc trước, ai nấy sắc mặt nghiêm túc.
Công nhân cầm đầu họ Hoàng, nhìn thấy ba người thì mắt sáng lên, buồn rầu đi tới nói:
“Ông chủ, Lão Cam, lại có vài người nói không muốn làm việc, muốn về nhà."
Hành vi nhiều lần mời thầy phong thủy của bọn họ tuy cố giấu những người ở dưới, nhưng trên công trường liên tiếp xảy ra chuyện khó mà qua mắt mọi người. Đám công nhân đều đoán được công trường này nhất định là xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm, không chừng là đắc tội thần tiên phương nào. Thế là từng nhóm người ồn ào đòi thanh toán lương để về nhà, nhưng bị đội trưởng Hoàng đè xuống.
Châu Thiện mặc kệ mấy chuyện rắc rối nội bộ của bọn họ, trực tiếp tìm một gò đất hơi cao, nhìn toàn cảnh công trường. Linh khí mỏng manh sót lại của phong thủy trận đã biến mất hết, hiện giờ chỉ còn lại âm khí dày nặng bao vây toàn bộ công trường.
Đội trưởng Hoàng nhăn mặt nói một việc cho Cam Viễn nghe.
Cam Viễn trợn to mắt suýt lồi tròng:
“Cái gì? Anh nói là không thấy đầu Phật đâu? Chẳng phải trước khi tôi đi đã bảo các người phải trông chừng thật kỹ sao?!”
Đội trưởng Hoàng cũng rất bất đắc dĩ: “Ai biết nó tự dưng biến mất ngay trước mắt hai công nhân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận