Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 133: Chương 133

Nếu như thầy phong thủy tầm thường tiến đến, gặp phải mấy thứ này thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Đáng tiếc chúng nó gặp phải là Châu Thiện.
Châu Thiện nhàm chán đá vụn xương dưới đất, những tà vật này còn chưa kịp làm ác đã tan thành mây khói.
Chậc, dường như hơi tội nghiệp nhỉ.
Nhưng mà ngay sau đó, Châu Thiện lại đạp mạnh mấy cái lên xương vụn.
Hoa quốc là vùng đất Thiên Đình che chở, cùng một mạch với Đạo giáo, các ngươi là cái thá gì mà dám làm loạn trên mảnh đất Hoa quốc, nếu cô đầu thai sớm hơn mấy chục năm
Đương nhiên, sẽ không có chữ nếu.
Từ khi nào ngọn lửa xanh trên Tích Long Đàm đã tắt, lại lộ ra hồ nước trong suốt thấy đáy.
Châu Thiện cúi người múc nước trong lên, nhìn cam lộ chảy qua kẽ tay rơi xuống hồ, cảm thấy vui mừng.
Nước trong vắt, tượng Phật không đầu bị xích sắt dày nặng trói dưới Tích Long Đàm cũng hiện rõ.
Châu Thiện vươn tay chạm mặt nước, lẩm bẩm:
“Điều ngươi nên làm đã làm xong, đi giải quyết cho xong hậu sự đi.”
Châu Thiện vừa dứt lời, xích sắt trói tượng Phật không đầu chợt thả lỏng, nước vỗ vào bờ, dòng nước trong lành nổi bọt, cột nước bắn lên vỗ vào tảng đá bên bờ.
May mà Châu Thiện lùi nhanh, nếu không đã bị nước hồ bỗng dâng lên tưới ướt người. Mãi khi nước hồ lại trong veo Châu Thiện mới chậm rãi bước tới xem, xích sắt còn ở đáy hồ nhưng tượng Phật đã biến mất.
Tà vật bị diệt, tiểu trận pháp tự động bị phá, sương mù trắng cũng tan biến.
Khóe môi Châu Thiện cong lên, đi trở về.
Cô quay về chưa bao lâu đã thấy mấy người Lưu Phú ướt đẫm mồ hôi.
Lưu Phú còn cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt: “Công trường đã xảy ra chuyện, đại sư."
Châu Thiện nhướng mày:
“Ồ?”
Đoàn người nhanh chóng quay về công trường, mới phát hiện từ khi nào trên công trường xuất hiện một bức tượng Phật Thanh Đồng, cao cỡ hai người, mắt Phật mở to từ bi nhìn thế gian.
Đầu Phật gãy đã gắn liền với thân Phật không lộ kẽ hở, Phật dữ nhắm mắt tà ác âm khí lan tràn giờ đây biến thành Phật sống mở mắt từ bi.
Đám công nhân vô tình phát hiện tượng Phật Thanh Đồng giống như đột nhiên chui ra này, bọn họ đang vây quanh đánh giá, xì xào bàn tán. Bọn họ cách tượng Phật xa ba mét, căn bản không dám tới gần.
Châu Thiện thì ngang nhiên đi tới vỗ bắp đùi tượng Phật, mỉm cười nói:
“Có thể đưa đến bảo tàng thành phố, hỏi xem bọn họ chịu thu không.”
Châu Thiện kể đại khái ngọn nguồn vụ việc cho Lưu Phú, mới biết bởi vì chọn xây dựng trên mảnh đất như vậy mới gặp tai họa này. Không cần Châu Thiện dặn dò, Lưu Phú phát thêm một tháng tiền lương cho đám công nhân này, dặn dò bọn họ không được nói ra chỗ kỳ dị của tượng đồng, không thể đồn ra ngoài, với bên ngoài thì chỉ có thể nói tượng Phật được đào ra từ lòng đất.
Bởi vì Châu Thiện nói đùa một câu, Lưu Phú thật sự liên hệ bảo tàng thành phố, nhưng bởi vì Phật đồng mới được đúc mấy chục năm gần đây, không phải văn vật nên bảo tàng không chịu thu. Cuối cùng một ngôi chùa ở thành phố Bình Viễn nghe nói nơi này đào ra Phật mở mắt nên cử xe đến chở về chùa.
Từ sau khi có thêm tượng Phật, trong chùa tăng thêm nhang khói, dần trở thành chùa lớn nhất trong thành phố Bình Viễn, đây là chuyện về sau, tạm không nhắc đến.
Cuộc làm ăn này vốn chốt giá hai trăm nghìn tệ, nhưng mà bởi vì giữa đường có khúc chiết nho nhỏ, Châu Thiện tương đương với lại nhận thêm lần nữa, Lưu Phú chưa kịp mặc cả với cô.
Kết quả là, Châu Thiện miệng lưỡi lưu loát, việc mình đạp nát xương ở Tích Long Đàm bị cô nói thành tốn nhiều công sức vất vả mới trừ hết đám tà vật.
Vì chứng tỏ mình không nói dối, Châu Thiện còn dẫn Lưu Phú đi Tích Long Đàm một chuyến, nhặt lên một đầu lâu bị cô cố ý để lại dọa Lưu Phú sợ đứng tim.
Cuối cùng, Châu Thiện thành công trấn lột Lưu Phú năm trăm nghìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận