Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 192: Chương 192

Vừa hay Châu Thiện đói rồi, giơ tay ra hiệu gọi một bát phở xào.
Cô lại chỉ Cảnh Kiều Kiều ngồi bên đó: “Thêm một bát cho cậu ấy.”
Cô móc ra mười đồng chuẩn bị thanh toán.
Ông chủ đó nhìn về hướng của Cảnh Kiều Kiều, mở miệng hỏi: “Bạn học nhỏ, cháu biết cô bé bên đó à?”
“Biết chứ, bạn học của cháu.”
Ông chủ tiệm cơm thở dài một tiếng: “Cô bé, cháu phải khuyên bảo bạn học của cháu cẩn thận đấy, cô bé ấy lên mạng ở đây gần năm ngày rồi, ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ đều ở trong quán net, ngày thứ nhất tới còn là vừa truyền nước xong, miếng băng dán trên tay còn chưa gỡ xuống nữa. Học sinh bây giờ đều lên mạng không cần mạng sống nữa sao?”
Nụ cười trên mặt Châu Thiện dần biến mất: “Ý chú nói, cậu ấy lên mạng hẳn năm ngày ở đây?”
“Còn không phải sao? Ông chủ của quán net này cũng nhìn không nổi nữa, khuyên cô nhóc ra ngoài cho thư thái, rồi sau quay lại lên mạng tiếp cũng được, nhưng cô nhóc này nói thế nào cũng không nghe, một ngày chỉ ăn một bữa, mà còn ăn trước máy tính, buổi tối thực sự mệt quá mới gục xuống bàn ngủ một chốc, cũng không biết có ngủ đủ một tiếng nữa không.”
Cảnh Kiều Kiều tính tình hoạt bát, trước đây cũng chưa từng có phản ứng gì là nghiện mạng, không đến nỗi chỉ trong thời gian ngắn ngủi đột nhiên trở thành như vậy.
Trong lòng Châu Thiện có nghi ngờ, nhịn không được cau mày lại nhìn sang bóng lưng Cảnh Kiều Kiều một cái.
Cô vừa nhìn qua bên đó liền có chuyện, Cảnh Kiều Kiều vẫn luôn cắm đầu trước máy tính gõ chữ vèo vèo đột nhiên cứng đờ, đổ rạp về phía sau, lúc cô nhóc ngã xuống dường như cực kỳ đau đớn, giơ tay kéo lấy cái ghế của anh bạn ngồi bên cạnh, hai chiếc ghế đổ rầm rầm xuống đất.
Không tốt! Châu Thiện vội vàng lao như bay lên trước, chuẩn bị kiểm tra xem tình hình sức khỏe của Cảnh Kiều Kiều.
Vừa nhìn qua không có gì đáng ngại, chỉ thấy, làn da của Cảnh Kiều Kiều trắng bệch như quỷ, vùng quanh mắt là hai quầng thâm to đùng, gương mặt vốn hồng hào phúng phính gầy hẳn đi, từ má khô quắt xuống, lộ ra hai xương gò má lồi ra, cực kỳ dọa người.
Nhưng thứ thật sự thu hút Châu Thiện lại là lớp tử khí đen đặc như mực lởn vởn trên người cô ấy.
Cảnh Kiều Kiều mà cô gặp trước khi về nhà, tuy rằng bởi vì bị ốm mà nhìn có hơi yếu ớt, nhưng tuyệt đối không có tầng tử khí này. Cô ấy ở đây chỉ vỏn vẹn năm ngày, rốt cuộc đã xảy ra biến cố thế nào, đến mức biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ?
Chính trong lúc này, cơ thể Cảnh Kiều Kiều ngã xuống đất bắt đầu co quắp, miệng sùi bọt trắng, biểu cảm trên mặt cô ấy cực kỳ méo mó, ánh mắt tan rã đồng tử cũng đang không ngừng mở rộng.
Đây là hồn sống rời khỏi xác! Hồn phách con người một khi rời khỏi thân xác, chết là cái chắc. Châu Thiện không dám trì hoãn, vội vàng đẩy những người xem náo nhiệt trong quán net ra, nhanh chóng ngồi xổm xuống bên cạnh Cảnh Kiều Kiều, sờ lên cổ cô ấy một lúc, tháo lá bùa bình an mà cô tặng kia xuống. Cô tách lá bùa bình an và sợi dây đỏ kia ra, sau đó vo viên lá bùa hình tam giác nhỏ nhắn, nhẹ nhàng cạy miệng cô ấy ra, nhét lá bùa bình an dưới lưỡi Cảnh Kiều Kiều.
Bùa bình an cô tặng bạn cùng phòng đều không phải làm bằng giấy, mà làm từ vải vóc, dưới lưỡi có hai huyệt Kim Tân Ngọc Dịch, hai huyệt này nằm dưới lưỡi, đặt là mầm tim, ngoại trừ mười ngón tay có liên kết với tim, chỗ này là nơi kinh lạc bên ngoài có quan hệ mật thiết nhất với mạch tim. Hồn sống của Cảnh Kiều Kiều sắp rời khỏi thể xác, cô chỉ có thể phong bế toàn bộ huyệt vị chính trên người Cảnh Kiều Kiều, riêng có hai huyệt dưới lưỡi không dễ điểm, dùng bùa bình an áp chế cũng coi như một biện pháp tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận