Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 226: Chương 226

Châu Thiện chậm rãi thả xuống bàn tay ra hiệu Phó Kỳ Thâm cúp máy, cậu bất đắc dĩ liếc cô.
Không biết từ khi nào mà cô trở nên ham tiền.
"Ba triệu? Thật sự?"
Trần Thiên Tông cười tự tin:
“Ta thề bằng danh dự, thật sự."
Người của thế gia phong thủy giống như bọn họ muốn lăn lộn trong thủ đô to lớn toàn dựa vào danh dự tổ tiên cha mẹ tích lũy.
Quả nhiên không hổ là thủ đô, ai nấy tiền nhiều rộng rãi, ‘gái ở dưới quê mới lên’ như Châu Thiện từng kiếm được số tiền lớn nhất là năm trăm nghìn, do Trì Thu Đình được cô âm thầm gọi là thần tài đưa cho.
Ba triệu tỏa ánh vàng rực rỡ treo ở đằng trước, có thể lơ đi Bạch Ngọc, tròng mắt đen bóng của cô giống như lấp lánh những vì sao:
“Đồng ý!”
Biết Châu Thiện là học sinh, thời gian sau khi tan học không đủ dùng, cho nên Trần Thiên Tông cũng không có cố ý kéo dài, rất nhanh cho một chiếc xe hơi đến đón cô, đưa tới một trang viên tư nhân chiếm diện tích rất lớn ở ngoại ô Bắc Kinh.
Xem ra thân phận của khách hàng xác thực không tầm thường, ít nhất trang viên lớn như vậy, Châu Thiện trừ đi mấy chỗ trống trải không có người ở trên Thiên Đình, cô gần như không thấy nơi rộng như vậy dưới trần gian, huống chi nơi này nằm ở thủ đô, dù là ngoại ô thì vẫn xem như thủ đô.
Tài xế lái xe vào cổng lớn nhưng không dừng lại, tiếp tục chạy trên con đường dành cho xe hơi trong trang viên.
Châu Thiện nhìn thấy một đám chòi nhỏ, vô số hoa cỏ rừng trúc, dãy biệt thự thấp thoáng dưới bóng râm, bể bơi riêng dập dờn sóng nước.
Xe từ từ dừng lại, Châu Thiện xuống xe liền thấy năm, sáu người đứng trong một sảnh trang trí cổ xưa, Bạch Ngọc cũng ở. Bạch Ngọc đang đẩy xe lăn cho một ông già mặt mày hiền từ, trông thấy Châu Thiện thì từ trong lỗ mũi thở ra một tiếng lạnh lùng, quay đầu qua một bên.
Châu Thiện cũng thầm trợn trắng mắt với cô gái kỳ cục này.
Dường như sức khỏe của Trần Thiên Tông không tốt lắm, khí chất thuộc loại hiền hòa, khiến người rất thoải mái. Trần Thiên Tông hoàn toàn không tỏ ra xa cách với Châu Thiện, cũng không hỉnh mũi nhìn trời giống như Bạch Ngọc, ngược lại tựa như bạn cũ nhiều năm không gặp, kiên nhẫn giới thiệu mấy người ở trong sảnh cho cô, đều là thầy phong thủy khá nổi tiếng ở thủ đô.
Những thầy phong thủy này tuy không kiêu ngạo như Bạch Ngọc, nhưng không thèm để một cô bé mười mấy tuổi như Châu Thiện vào mắt. Bọn họ nhiều người như vậy đều bó tay không biện pháp, bằng vào một con ranh chưa dứt sữa thì làm được gì?
Châu Thiện không phật lòng, cười ngoan ngoãn nói:
“Trần lão tiên sinh, bắt đầu đi."
Trần Thiên Tông ho khan mấy tiếng, ho đến mức sắc mặt đỏ rực mới gật đầu: “Chúng ta đi vào thôi.”
Bạch Ngọc đẩy xe lăn đi trước, mấy thầy phong thủy châu đầu ghé tai theo ở phía sau.
Trần Thiên Tông ngồi trên xe lăn không quên quay đầu nhìn Châu Thiện:
“Châu tiên sinh."
“Tới ngay.”
Bọn họ đi qua một hành lang dài, vòng qua mấy cái kệ trưng đồ cổ, mới tìm đến một thang máy.
Thang máy dùng vân tay mở cửa, sau khi Trần Thiên Tông mở cửa, đoàn người vào thang máy lên tầng hai.
Sau khi cánh cửa lớn nhất tầng hai mở ra, cánh mũi của Châu Thiện hít nhẹ, trong không khí thoảng mùi hôi thối rất nhẹ, cô chưa từng ngửi được mùi giống như vậy.
Chủ nhân nơi này hẳn là rất thích phong cách Trung Quốc, bình phong, bát bộ sàng, bàn bát tiên, tranh thủy mặc, còn có chậu hoa sen đặt trên bàn tròn gỗ sưa. Đã qua mùa hoa sen, nhưng hoa ở đây vẫn nở rực rỡ.
(
) Một loại giường gỗ có vách tường dùng để treo rèm ngăn muỗi thời xưa.
Bài trí phong thủy đều cực kỳ tinh diệu, không có chỗ nào là trúc trắc, khắp nơi ấm áp tươi mát, xem ra hẳn là có cao nhân điều dưỡng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận