Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 107: Chương 107

Nhưng mà kim loại có thể sẽ rỉ sét, có đôi khi còn không bằng vật liệu sinh vật.
Châu Thiện thích thú đồ ngọc rất lâu rồi, đồ ngọc của cửa hàng đồ cổ “Ngọc Tường” phần lớn đều là Bán Sơn đạo nhân đào ra từ trong âm huyệt, làm pháp khí ngược lại sẽ làm tổn hại phúc thọ của người đeo nó. Cho nên Châu Thiện mới nói rõ muốn ngọc mới, ngọc cũ cũng không phải không được, chỉ có điều ngọc cũ thường bị người ta sờ chạm đeo vào, dính phải khí người, hiệu quả khắc lên pháp trận sẽ phải giảm bớt, đương nhiên, ngọc thấm loại thượng hạng sẽ không có sự băn khoăn này.
Cô mặc kệ ánh mắt sợ sệt của mấy cô tiếp tân kia, trực tiếp mở hết ra tất cả các hộp mà La Quân đưa tới, lấy ra ngọc lớn nhỏ bên trong, sau đó nhắm mắt lại lần mò một lúc trên mấy miếng ngọc.
Ngọc có linh, linh khí càng dày đặc, phẩm chất càng tốt. Mắt thường quan sát ngược lại không chọn ra được hàng tốt, cho nên Châu Thiện trực tiếp dùng ngũ cảm để chọn.
Cô dùng tay mân mê một lúc, rất nhanh đã chọn ra hai miếng ngọc có linh khí dày đặc nhất, một miếng màu vàng, một miếng xanh lục bên trong sắc trắng, vào tay mát, màu đậm, hài hòa, tuy rằng không phải thượng hạng, nhưng đích thực rất khá. Hai miếng ngọc này, miếng trắng rộng bằng hai ngón tay, hình trái tim, miếng vàng rộng bằng một ngón tay, cực nhỏ, hình vòng tròn, chính là ngọc bích.
Đường nét quanh thân hai miếng ngọc đều cực kỳ mềm mại, nếu làm pháp khí hẳn mất ít sức nhưng thành quả lớn, Châu Thiện rất hài lòng.
Cô để nhân viên gói ngọc lại, nhân viên cửa hàng rất nhanh đã tính giá xong: “Chào cô, tổng cộng là mười tám ngàn, giảm giá cho cô mười hai phần trăm, tổng cộng thu của cô mười lăm ngàn tám trăm.”
......
Không ngờ đắt như vậy, biểu cảm trên mặt Châu Thiện đều rạn nứt.
Vàng có giá ngọc vô giá, cô biết đồ ngọc đắt, nhưng có thế nào cũng không ngờ lại đắt như vậy!
Ban đầu chặn giấy kỳ lân to như thế mới đòi năm ngàn, hôm nay cái cô chọn đều là đồ trang trí bằng ngọc nhỏ bé xinh xắn, vậy mà đã tăng giá ghê gớm đến thế!
Châu Thiện cắn răng, rút thẻ ngân hàng mà Văn lão đã làm cho cô, năm mươi ngàn trên đó cô chưa đụng tới đồng nào.
Vị khách quý trên lầu cầm theo mấy cái hộp vội vàng đi xuống, anh ta vội vã liếc Châu Thiện một cái, sắp sửa ra khỏi cửa.
Châu Thiện chỉ kịp nhìn lướt qua anh ta, nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ.
Người đàn ông thành đạt này trên dưới ba mươi tuổi áo vest chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, ở thành phố Bình Viễn này cũng có thể gọi là khí độ phi phàm. Mái tóc anh ta vuốt ngược, nách đang kẹp hộp quà đã được gói xong, bước chân có chút vội vã.
Đương nhiên, chỗ mà người này thu hút cô lại là ấn đường đen sạm, huyết tuyến và tử khí quanh quẩn giữa hai hàng lông mày của anh ta.
Tai nạn đổ máu.
“Đợi đã, thưa ông.” Cô đột nhiên lên tiếng gọi anh ta lại.
“Hửm?” Du Thượng Lễ vẫn duy trì tư thế kéo cửa, quay đầu nhìn cô bé quái dị này.
“Thưa ông, tôi nhìn thấy ấn đường của ông đen sạm, sợ rằng sẽ có tai nạn đổ máu.”
Châu Thiện đã có chút danh tiếng nhỏ trong huyện thành, chỉ cần cô nói với một người qua đường trên phố rằng người đó có tai nạn đổ máu, nhất định sẽ có người qua đường khác nhảy ra bắn tiếng đe dọa đồng thời bảo người đó xin cô hóa giải.
Cho nên, khi nhìn thấy biểu cảm “cô không phải đồ ngốc đấy chứ” trên mặt Du Thượng Lễ, Châu Thiện vô cớ cảm thấy có chút hoài niệm.
......
Vậy mà là bịp bợm giang hồ.
Du Thượng Lễ bất đắc dĩ cười cười, anh ta là người làm ăn, trên phố chỉ cần nhìn thấy thầy xem tướng, kiểu gì cũng kéo anh ta lại lầm bầm một câu có tai nạn đổ máu, nhưng chẳng phải anh ta vẫn sống yên ổn đến tận giờ hay sao, hơn nữa chuyện làm ăn cũng ngày càng phát đạt.
Du Thượng Lễ không định để ý đến cô, tiếp tục đi về phía trước.
“Thưa ông, đợi tôi đếm xong một......hai......ba, rồi ông mới đi được không?”
Đúng là có bệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận