Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 354: Chương 354

Thí dụ như là đạo sĩ kia.
Đạo sĩ vốn muốn bắt yêu, đi theo tung tích của yêu đến Bắc Kinh, lại bị yêu dụ vào cạm bẫy, bị ăn tươi nuốt sống, ăn chỉ còn lớp da người đẫm máu. Thế là yêu khoác da người, biến thành đạo sĩ, cười híp mắt vuốt râu dê, đầu mâu nhắm thẳng vào Lâm Tuế Hàn.
Nó nhằm vào trái tim của Lâm Tuế Hàn lâu rồi, Lâm Tuế Hàn là con cưng của trời, Thiên Đạo đều che chở cô, cô có khí vận lớn, công đức lớn, khí vận và công đức của cô như ánh sáng vàng ấm áp thoải mái phủ lên Lâm phủ và nhà họ Tiêu, dù yêu muốn xuống tay cũng không được.
Ăn nhiều người như vậy nhưng không bằng ăn trọn trái tim của Lâm Tuế Hàn, nếu ăn tim của Lâm Tuế Hàn thì nó có thể trực tiếp phi thăng, làm Yêu Tiên độc nhất vô nhị!
Nó không thể hành động nên nhắm vào đám dân chúng, nó chỉ ham trái tim của con gái của trời và công đức uy hiếp nó, chỉ cần ăn trái tim của Lâm Tuế Hàn thôi, phàm nhân khác không ăn cũng được.
Dân chúng Bắc Kinh đều chìm đắm trong dụ dỗ của yêu quái, bọn họ đều sợ chết, sợ bị yêu ăn không còn mẩu xương, chỉ cần bảo đảm cho mình không chết, ăn chút thịt người cũng không sao cả.
Yêu nhẹ nhàng dùng thủ đoạn mê hoặc mấy dân chúng đi đầu, họ lập tức đỏ mắt xông lên cắn mạnh vào thân thể người nhà của họ Lâm, Tiêu, dân chúng khác bị cảm xúc của mấy người cuốn hút, mất đi tính người, đua nhau xông lên.
Hôm đó, dân chúng cả thành đều biến thành yêu.
Chờ đạo sĩ cười lớn biến mất trong tầm nhìn của mọi người, dân chúng bị mê hoặc dần tỉnh táo lại, dưới đất chỉ còn một lớp thịt nát cặn bã.
Bọn họ sợ, chạy trốn về nhà, khẩn cầu ông trời che chở thu con yêu kia, đừng để bọn họ bị yêu nghiệt quấy nhiễu nữa.
Nhưng con gái của trời chết thảm tại đây, bọn họ đã sớm mất đi sự che chở của Thiên Đạo.
Kinh đô đỏ mưa lớn suốt một tháng, kéo dài không ngớt. Đêm đó mưa lớn khiến đê đập bờ sông vỡ, nước sông đục tràn vào, cuồn cuộn nhấn chìm mọi dấu vết.
Bắc Kinh ban đầu phồn hoa giàu có và đông đúc hoàn toàn biến thành tòa thành chết.
Bắc Kinh biến thành một hồ lớn, bên hồ có một nữ quỷ.
Trên người cô khoác áo đỏ thắm, đỏ dậm như máu, tóc đen da trắng, giờ tý ra khỏi hồ nước, cả đêm quanh quẩn bên hồ giống như đang đợi người. Khuôn mặt trắng bệch còn chút nét giống Lâm thị con dâu của nhà họ Tiêu xinh đẹp.
Lúc đó, chiến hỏa nổi lên bốn phía, yêu tà quấy phá, người sống trên đời không nhiều bằng quỷ, bằng yêu.
Nữ quỷ áo đỏ oán khí rất nặng, có của cô, cũng có của đứa con chưa chào đời, huyết sát ngút trời khiến yêu quỷ khác không dám trêu chọc cô, đều tránh xa hồ lớn này.
Cô đợi hai năm mới chờ đến người mà mình mong ngóng.
Tiêu Trường Các tu tập tròn ba năm trên núi Ngọc Hư, có chút thành tựu, Thiên Hành tông thả anh về nhà. Trong ba năm ở núi Ngọc Hư, Tiêu Trường Các chưa từng nhận được thư báo bình an từ quê nhà, lòng anh nóng như lửa đốt, giơ roi đánh ngựa, chặng đường năm ngày bị anh đi ngày đêm rút ngắn còn ba ngày, chạy chết mấy con ngựa.
Trong ngực của Tiêu Trường Các còn giấu cây sáo ngắn, đó là vật yêu thích của vợ, cô tặng cho anh trước khi lên đường. Trong bao của anh cất một cây trâm ngọc, đó là lúc anh ở trong hang núi bế quan cảm ngộ pháp môn thì mỗi ngày mài ra, cây trâm ngọc này mà ghim vào tóc mai như mây của Lâm Tuế Hàn thì không biết sẽ đẹp đến nhường nào.
Niềm vui sướng đó khi nhìn khu vực vốn là Bắc Kinh giờ chỉ còn lại nước hồ lăn tăn sóng gợn thì hoàn toàn tan biến.
Không còn người nhà họ Lâm, chẳng có nhà họ Tiêu, dân chúng toàn thành, kinh đô phồn hoa, đều mất hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận