Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 174: Chương 174

Người tới là ai? Rốt cuộc nhắm vào cô hay mẹ con nhà họ Phó?
Từ thủ đoạn vừa lộ ra cho thấy, sợ rằng đối phương có tu vi đạo thuật Huyền Môn cực cao, hơn nữa tàn nhẫn ác độc, không cho bọn họ chút con đường sống nào. Vừa nãy cô đã phát giác ra có chút không đúng, thì ra trong phạm vi mười dặm này, đều đã bị thiết lập đại trận, mà cô vì đang trong trận, ngũ cảm không rõ ràng như thường ngày, lúc không nhận ra đã bước vào trong trận pháp. Một trận lớn như vậy, xem ra đối phương hẳn không chỉ một người.
Có điều, thần chặn giết thần phật ngăn giết phật, cho dù đối diện có là Thiên Vương lão tử, chọc giận cô, cô cũng dỡ hết miếu nhà hắn!
Núi đất bên cạnh cuồn cuộn không ngừng rơi từ trên rơi thẳng xuống, vô số đá loạn đập ầm ầm xuống dưới, đất đá giống như dòng nước xoáy, mà chiếc xe này lại giống như một chiếc thuyền phẳng trong dòng nước xoáy, ngoằn ngoèo xoay vòng, gian nan né tránh.
Châu Thiện không nói lời nào, nhẹ nhàng giơ hai tay ra kết ấn trước ngực, tất cả đất đá bên ngoài sắp va vào xe đều lặng lẽ vỡ thành bột ngay khi khoảnh khắc chạm vào thùng xe.
Trong rừng núi không xa đó, có một tia sáng trắng nhàn nhạt, đó là quang mang do trận pháp thúc đẩy đến cực điểm.
Châu Thiện kết pháp ấn xong, nở nụ cười nhàn nhạt, cắn rách ngón trỏ nhỏ ra một giọt máu, nhẹ nhàng vẩy ra bên ngoài, dài giọng: “Đi.”
Giọt máu mang theo khí thế của sấm chớp, bay tới chỗ vừa lóe lên ánh sáng trắng kia với thế không thể ngăn cản.
Châu Thiện thúc đẩy ngũ cảm tới cực điểm, rất nhanh đã nghe thấy vài tiếng vo ve gần như không thể nghe thấy.
Một, hai, ba, bốn, năm......
Rất tốt, bảy người!
“Sư huynh, bọn chúng chạy rồi.”
Mặc dù có vô số đá rơi và đất đá chắn ngang, nhưng chiếc xe đó vẫn cứ xuyên thủng vòng vây, lao vút về phía xa.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi mặt không chút biểu cảm lau đi vết máu trên khóe miệng, cười lạnh nói: “Chạy? Có thể chạy đi đâu? Tiểu sư thúc ở ngay phía trước đợi bọn chúng, còn sợ bọn chúng không đi.”
Gã nhíu mày, giơ tay ôm lấy ngực, thấy rõ đã bị nội thương rất nặng. Gã đã tận mấy năm rồi không bị thương, nghĩ tới điều này, không khỏi hận ý càng sâu.
Châu Thiện ngồi xếp bằng trong xe, một khi có cây cối đổ xuống liền thi phép búng ra, một đường có bất ngờ nhưng không nguy hiểm vượt qua nơi có trận pháp bao phủ, Trì Thu Đình cũng không dám trì hoãn thêm, đạp miết chân ga, mới qua được bảy tám phút, một đoàn người đã tới trạm dừng nghỉ nho nhỏ kia, hoặc là nói thôn xóm.
Trì Thu Đình dẫn theo hai đứa trẻ đi vào gian khách sạn duy nhất trong trạm dừng nghỉ, bà ấy yêu cầu hai gian tiêu chuẩn, mình và Phó Kỳ Thâm một phòng, Châu Thiện một mình một phòng, đây cũng là chính Châu Thiện yêu cầu.
Ba người vẫn chưa ăn cơm tối, Trì Thu Đình với biểu cảm sống sót sau kiếp nạn dẫn bọn họ đến cửa hàng tiện lợi duy nhất trong trạm dừng nghỉ, mua mấy cái bánh mì và ba hộp mì gói, bọn họ hỏi khách sạn lấy nước nóng, ba người trước tiên đến phòng của Trì Thu Đình và Phó Kỳ Thâm, xé gói gia vị trong mì gói ngồi đó đợi khách sạn đưa nước nóng sạch tới. Trên mặt Trì Thu Đình lộ ra một tia áy náy: “Đại sư, thực sự xin lỗi, vốn dĩ muốn sớm vào trong thành phố một chút, nhà hàng cũng đã sắp xếp xong rồi, hôm nay chỉ có thể để ngài ấm ức tạm ở lại đây một đêm vậy.”
Nghe thấy lời nói khẩn thiết của bà ấy, Châu Thiện cực kỳ cảm thấy không tự nhiên: “Không cần khách sáo như vậy.”
Hai đứa nhỏ ngồi gặm bánh mì, Trì Thu Đình cũng không rảnh rỗi, nhấc điện thoại gọi đi thông báo với thư ký chuyện mình gặp núi lở bị chặn trên đường quốc lộ, dặn dò thư ký đi sắp xếp trước công việc của hai ngày hôm nay.
Ngược lại là thư ký đầy bụng tò mò: “Đất lở? Trên ti vi đâu có tin tức này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận