Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 243: Chương 243

Nghĩ đến đây mắt Châu Thiện sáng lên, chạy nhanh đến bàn hộc, mở ngăn kéo lấy Huyết Kỳ Lân ra, cô gọi nó ra.
“Lúc trước ta lấy hộp gỗ lim cất chứa ngươi làm thành tấm thẻ thần tặng người, có phải là tặng cho cậu ta không?”
Huyết Kỳ Lân không chút do dự gật đầu:
“Đúng.”
“Ta và cậu ta đính hôn từ nhỏ?”
Huyết Kỳ Lân im lặng, chần chừ nhìn hướng Phó Kỳ Thâm, thấy khóe môi cậu cong lên nụ cười khó nắm bắt thì người khẽ run, tội nghiệp cúi đầu, móng chân cào nhẹ, muội lương tâm nói một câu:
“Đúng rồi, đính hôn từ nhỏ, chờ học xong đại học sẽ thành thân.”
Châu Thiện đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.
Cô giãy giụa lấy điện thoại ra: “Ta không tin, ta muốn hỏi cha mẹ của ta.”
Khóe môi Phó Kỳ Thâm cong lên:
“Hỏi cũng vô ích, bọn họ sẽ không thừa nhận, nhưng mà sự thực như vậy, hai nhà đều rõ ràng, cậu biết, tôi biết, mọi người thầm biết.”
Châu Thiện từ bỏ xung động gọi điện thoại, hét to một tiếng:
“Tại sao lúc trước cậu không nói sớm?"
Gả cho người? Cô, Sơn Từ Thần Quân, sắp gả cho người khác?
Trong đầu Châu Thiện bắt đầu cân nhắc một nhát giết tên đẹp trai trước mặt, rồi bỏ trốn lang thang bốn bể.
Phó Kỳ Thâm bỗng thu lại nụ cười, mặt không cảm xúc: “A, lừa cậu đấy, vậy mà cũng tin.”
Bà nội nó!
Trước khi Châu Thiện nổi khùng lên, Phó Kỳ Thâm nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa trên bàn:
“Tôi đi rửa chén."
Lửa giận hừng hực trong lòng Châu Thiện bỗng bị dập tắt.
Châu Thiện nhìn bóng lưng bận rộn trong phòng bếp của Phó Kỳ Thâm, lặng lẽ phun ra một hơi, ngay lúc này, di động trên tay reo chuông, đến từ một dãy số xa lạ.
“Là bạn học Tiểu Tề phải không?”
Châu Thiện thu lại vẻ mặt giận dữ trên mặt, bình tĩnh nói:
“Là tôi.”
Hôm sau, hết tiết học buổi chiều, Châu Thiện xách đồ đi hướng nhà ngang hôm qua vừa ghé, sau lưng đi theo Phó Kỳ Thâm mãi không thể cắt đuôi được.
Lúc gõ cửa nhà họ Quảng, Trần Tuệ nhìn thấy hai người cũng không kỳ lạ, bà đã xem Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm là chung đội.
Sắc mặt Trần Tuệ tái nhợt, không trang điểm, căng thẳng mở cửa cho hai người, mời vào nhà.
Đãi ngộ hôm nay khác xa so với hôm qua, có trái cây, có trà, có đồ ăn vặt, trên bàn bày đầy ắp mâm cơm, tất cả đều nóng hổi, có cá có tôm, chắc Trần Tuệ đã điều tra kỹ.
Trần Tuệ biết hai người vừa tan học chưa ăn cơm, nặn ra nụ cười nhiệt tình mời cô và cậu ăn cơm.
Châu Thiện nhìn thoáng qua những đồ ăn thơm nức, lặng lẽ nuốt nước miếng, kiềm nén thức ăn ngon dụ dỗ, nói:
“Dì, cháu không có nhiều thời gian, chúng ta nói ngắn gọn, không ăn cơm."
Trần Tuệ căng thẳng xoa tay, gật đầu, bà không ngừng vuốt ve ngón tay, nét mặt cực kỳ khẩn trương gò bó.
Phó Kỳ Thâm nhìn bộ dạng đó của Trần Tuệ, mí mắt nhướng lên:
“Dì muốn hút thuốc không?”
Trần Tuệ giật nảy mình, vội vàng khoát tay:
“Tôi không hút thuốc lá, không hút thuốc lá."
Nhưng không biết Phó Kỳ Thâm lấy đâu ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc đưa cho Trần Tuệ. Bà phản xạ giơ hai tay nhận, kẹp điếu thuốc lên lỗ tai của mình.
Châu Thiện xì cười, Trần Tuệ xấu hổ căng thẳng, mặt bất giác ửng đỏ.
Khác với hôm qua lạnh lùng thẫn thờ, hiện tại tinh thần của Trần Tuệ vẫn kém nhưng dường như hoàn toàn thả lỏng, nhiệt tình mà hơi khờ khạo.
Trông khá đáng yêu.
Châu Thiện cười khẽ, nhanh chóng thay vẻ mặt nhàn nhã tự tại:
“Chắc dì hiểu rõ con quỷ này, hãy nói lai lịch của nó đi.”
Trên mặt Trần Tuệ thoáng hiện biểu cảm ý vị sâu xa, có bất đắc dĩ, rối rắm, chán ghét, hối hận đủ loại cảm xúc.
Trần Tuệ do dự xoa tay, không mở miệng nói chuyện.
Châu Thiện mở miệng đập nát tâm lý may mắn của bà:
“Trừ quỷ cũng cần đúng bệnh hốt thuốc, dì không nói rõ lai lịch thì chúng cháu rất khó đúng bệnh hốt thuốc, đến khi đó nó lại muốn mạng của dì hoặc là bạn Quảng Niệm Tề thì chúng cháu bất lực.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận