Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 364: Chương 364

Na Tra sửng sốt, lòng bàn tay nở hoa đào, là thần tiên động tình mà nở ra, hắn thấy trên tay Tinh Hoa từng nở ra, trên tay Lôi Công Điện Mẫu từng nở ra, thậm chí là vị Thanh Nguyên Đế Quân không có tình căn trong truyền thuyết kia, khi Tinh Hoa tiên tử trở về, cũng từ trong lòng bàn tay chậm rãi nở rộ một đóa hoa đào e ấp.
Giờ hoa đào của Sơn Từ Thần Quân cũng nở rồi, là vì mùa xuân đã tới rồi sao?
Sắc mặt Na Tra lộ ra ánh sáng kỳ dị: “Thần Quân, ta vẫn còn nhỏ, ta còn chưa tới ba ngàn tuổi, ta chỉ là một đứa trẻ, ngài không thể xuống tay với ta được.”
……
Sơn Từ: “Cái gì?”
Na Tra yếu ớt chỉ vào đóa hoa đào nở ra trong lòng bàn tay cô: “Đóa hoa này là nhìn thấy ta mới nở ra, Thần Quân chẳng phải nhìn trúng ta rồi sao?”
Sơn Từ: ……
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với đồ trẻ ranh.”
Na Tra cảm thấy chính mình lại bị ấn xuống sàn cọ xát: “Thần Quân,, thực ra ta cũng không còn nhỏ nữa, sắp sửa thành niên rồi, thành niên là có thể yêu đương được.”
Sơn Từ: “Xéo!”
Cô khí thế hùng hổ đi trở về, Na Tra sải bước lên theo: “Ngài muốn đi đâu?”
Sơn Từ: “Về nhà.”
Na Tra: “Không được, giờ thông đạo đã đóng, ngài không đi đâu được hết, trừ phi có người phi thăng, không gian này mới có thể mở ra lần nữa.”
Mụ nội nó……
Sơn Từ bầu bạn với Na Tra đợi ở không gian đó tận bảy tám mươi năm, mới đợi được lạc đà tinh ở một thế giới nhỏ khác nhờ vào việc cứu người trong sa mạc tích đủ công đức, phi thăng thành tiên.
Lúc đó, “Vương Giả Vinh Diệu” đã sập tiệm, bọn họ trước sau chơi đến ba bốn trò game mobile, đến lúc thông đạo trong bình tiên chướng lần nữa mở ra, Châu Thiện cảm thấy mình sắp sửa khô héo đến nơi rồi.
Cô ngơ ngác mở lòng bàn tay ra, đóa hoa đào đó cảm ứng được sự tồn tại của cô, vô cùng hớn hở chui từ trong lòng bàn tay ra. Hoa vẫn còn, tình vẫn còn.
Cô không chút lưu luyến đi tới con đường mà mình đến.
Na Tra tiễn con lạc đà tinh đó đi, nhìn theo bóng dáng rời đi phóng khoáng của cô mà luyến tiếc: “Thần Quân, nhớ thường đến chơi đấy.”
Sơn Từ dừng lại một chút: “Tam Thái Tử, ta cảm thấy ngươi thích hợp đi làm ăn.”
Na Tra hỏi: “Làm ăn gì?”
Sơn Từ mỉm cười: “Di Hồng Viện.”
Lần nữa có được cảm giác thân xác, phảng phất từ bầu trời lơ lửng trở về thực tế, Châu Thiện chậm rãi mở hai mắt ra, đối với ánh sáng chiếu vào trong mắt vẫn là có chút khó thích ứng.
Cô y tá nhỏ đang cắm kim tiêm dinh dưỡng cho người thực vật đột nhiên cảm thấy cơ thể của người thực vật cử động một chút, mũi kim cắm lệch rồi.
Y tá nhỏ khó mà tin ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt kiều diễm như hoa xuân, dung nhan diễm lệ, vô cùng xinh đẹp, cô y tá nhất thời sửng sốt, ngơ ngác nhìn “người thực vật” đứng dậy, rút kim tiêm ra, rời đi……
Đợi người đi rồi cô ấy mới khôi phục lại trong trạng thái ngơ ngẩn, nghĩ tới điều gì, sắp phát điên tới nơi: ‘Y tá trưởng, người thực vật ngủ tám năm đó bị tôi đâm cho tỉnh rồi!”
Châu Thiện mặc đồ bệnh nhân, đi trên phố lớn của thủ đô như người ngốc, tám năm qua đi, thủ đô biến chuyển từng ngày, thay đổi đến mức cô không còn nhận ra.
Đây còn là thủ đô trước kia sao? Giờ cũng quá phồn hoa rồi đấy.
Châu Thiện nhìn ngựa xe như nước trước mặt, những tòa nhà cao tầng mọc lên từ mặt đất và những màn hình LED cực lớn lần lượt phát quảng cáo.
Thị lực của cô tốt, lúc nhìn thấy quảng cáo cực lớn cách mấy trăm mét thì sửng sốt.
Trên quảng cáo viết là “Quán quân thi đấu phong thủy tướng thuật —— Phó Kỳ Thâm”.
Cô ngây ngốc đi tới dưới tấm biển quảng cáo đó, gần biển quảng cáo là bến xe buýt, có một đám các cô gái đang đợi xe, trong đó có một cô gái thanh tú nhìn vào biển quảng cáo ôm lấy mặt nhìn say mê: “Chồng tôi đó, đẹp trai không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận