Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 130: Chương 130

Châu Thiện nghe vậy chỉ là lạnh nhạt nâng mí mắt lên liếc qua mấy người, dường như cô không hề ngạc nhiên, đã đoán trước hết tất cả:
“Không cần thiết chú ý đầu Phật, quan trọng nhất là tìm được thân thể của nó, nếu không thì trong vòng ba ngày không thể tránh khỏi tai nạn đổ máu.”
Lưu Phú thay đổi sắc mặt hỏi:
“Vậy phải đi đâu tìm?”
Vẻ mặt của Châu Thiện không khẩn trương chút nào:
“Không sao, có thể hỏi ra.”
“Hỏi ai?”
Châu Thiện bày ra ba quả đồng tiền:
“Chúng nó."
Phép bói toán bằng tiền cổ được dùng nhiều nhất trong Dịch Kinh, cũng là phương pháp lưu truyền rộng nhất. Trước khi bói phải ở trong lòng đọc thầm việc muốn hỏi, niệm xong đặt ba đồng tiền vào lòng bàn tay khép lại, hoặc bỏ vào ống tre, mai rùa, lắc bàn tay hoặc ống tre, mai rùa, ném đồng tiền lên bàn quan sát mặt trái phải. Đồng tiền mặt phải là dương, mặt trái là âm, lấy ý thiên thanh giản hư là dương, địa trọng phồn thực là âm.
Hiện tại Châu Thiện không mang ống tre hoặc mai rùa, hơn nữa vừa rồi bói Phó Kỳ Thâm bị cắn ngược, khí huyết không ổn định, không thể dùng cách bấm đốt ngón tay, đành dùng đồng tiền xem bói.
Đồng tiền này là ngày xưa Châu Thiện lấy từ nhà Phan Mỹ Long, nuôi dưỡng mấy năm, lây dính linh khí, hiện giờ cũng có thể dùng làm pháp khí, sử dụng nó hỏi chuyện, vì có pháp lực thêm vào nên bói càng rõ hơn là bấm đốt ngón tay.
Châu Thiện ném đồng tiền xuống đất, lặp đi lặp lại sáu lần, nhớ rõ âm dương, rõ ràng quẻ tượng mới đứng thẳng dậy, đi xuống khu liều cầm xẻng sắt:
“Đi thôi.”
Lưu Phú mừng rỡ hỏi:
“Đã bói ra được?”
Châu Thiện nhíu mày nói:
“Không.”
Thấy nét mừng trên mặt Lưu Phú thu lại, Châu Thiện mới thản nhiên ra tiếng giải thích:
“Phá trận pháp trước mới tìm thân Phật.”
Sau khi xem bói Châu Thiện mới biết, thì ra cách cục phong thủy chỗ này là trong đại trận chồng tiểu trận, có đại trận bị phá che đậy, thầy phong thủy tầm thường khó mà phát hiện tiểu trận ở bên trong.
Không phá tiểu trận thì đầu Phật còn đứt, tử kiếp chưa xong, âm khí ở đây sẽ càng lúc càng nặng.
Cứ thế mãi, chỉ sợ phong thủy bảo địa sẽ mất hết bóng người, tất cả sinh linh đều không may mắn thoát khỏi.
Châu Thiện thấy lạ ở chỗ tại sao vị tiền bối kia tốn công sức như vậy bày ra một cục phong thủy to lớn tại đây?
Có hai điểm mâu thuẫn lẫn nhau là đại trận rõ ràng là nuôi dưỡng linh khí, hiển nhiên vị tiền bối kia cũng không muốn phá tan tành phong thủy ở đây. Nếu không phải công trường tùy ý đục đẽo phá hủy phong thủy trận, tà sát trên Phật đứt đầu sẽ luôn bị phong thủy pháp trận áp chế, sẽ không xảy ra chuyện.
Phật đứt đầu, phong thủy trận, địa thế rồng nằm, bên dưới mảnh đất này rốt cuộc cất giấu bí mật như thế nào mà phải làm ra cục như vậy?
Dù che đậy cỡ nào thì khi muốn bày ra phong thủy trận vẫn phải lộ chút tung tích, thí dụ như dao động linh lực mỏng manh trong không khí.
Châu Thiện lấy ra la bàn bát quái, trong lòng mặc niệm việc mình muốn hỏi, pháp lực rót vào ngón trỏ, nhẹ gảy kim la bàn.
Kim chỉ hướng xoay mấy vòng mới từ từ dừng lại, chỉ một phương hướng.
Châu Thiện cau mày, thấy Lưu Phú há mồm lại muốn hỏi, cô đặt tay bên môi suỵt một cái, tiếp đó bước nhanh đi hướng kia.
Hơi ẩm trong không khí càng lúc càng nhiều, càng lúc càng ẩm ướt, sương mù như làn khói trắng quanh quẩn trước chóp mũi của Châu Thiện thật lâu không tán.
Mấy người Lưu Phú, Cam Viễn cũng theo kịp, thấy núi rừng nơi đây bị sương mù trắng mông lung bao phủ, Lưu Phú cảm thán:
“Chỗ tốt.”
Sau khi khu biệt thự núi Long Nhai hoang phế thì chừa ra một miếng thịt to, Lưu Phú suy xét được điểm này nên mới vất vả cực khổ chọn chỗ, chọn nơi này để xây khu biệt thự.
Thời nay tôn trọng nguyên sinh thái thuần tự nhiên, chỗ này thích hợp nhất.
Châu Thiện híp mắt nhìn sương mù mỏng manh trong núi rừng, đúng là chỗ tốt, nếu địa thế long mạch rồng lặn không bị đứt thì càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận