Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 349: Chương 349

Châu Thiện từng nghe điều tương tự rồi, cô khẽ thở dài:
“Không có biện pháp khác sao?"
Âm phủ gì mà không theo kịp thời đại, dương gian đã sáng tạo ra GPS theo dấu này nọ rồi, vậy mà bọn họ còn bó tay với Mạn Châu Sa Hoa.
Âm binh thê lương nói:
“Diêm Vương chỉ có một triệu âm binh làm việc, không rảnh tay.”
Là đồ khốn nào nói vị này sai làm việc chắc chắn siêu đơn giản? Hố quỷ!
Châu Thiện không bỏ cuộc:
“Vậy ngươi hãy đi nói với Diêm Vương, hỏi xem hắn có cách gì không.”
Âm binh hơi nhìn sang hướng khác:
“Điện Quân không ở địa phủ, Tây Vương Mẫu đã mở tiệc bàn đào, bọn họ đều đi núi Côn Luân.”
Châu Thiện lại nghe thấy từ tiệc bàn đào đã như cách một thế hệ.
Giọng nói của cô nhẹ tênh:
“Lại mở à.”
Thượng giới không có nhiều việc, chút chuyện cỏn con cũng đã sớm truyền khắp tam giới.
Âm binh tự nhiên hiểu tại sao Châu Thiện cảm khái:
“Bẩm Thần Quân, Tinh Hoa tiên tử đã chữa trị cây Bàn Đào bị tổn hại của Tây Vương Mẫu, nàng vốn muốn lấy việc này xin Ngọc Đế cho Thần Quân quay về vị trí, nhưng Ngọc Đế mãi không chịu đồng ý.”
Trong mắt Châu Thiện lại ánh lên cảm xúc:
“Tinh Hoa? Ngươi nói nàng trở về?"
Âm Binh Giáp bỗng thấy cảm ơn cái tính mê hóng chuyện của mình:
“Đúng vậy, Đế Quân tự mình đi ma giới tìm về tàn hồn, lại dưỡng thật lâu, đã khôi phục như ban đầu. Nghe nói Tinh Hoa tiên tử hiện giờ thường đi núi Vô Tà dạo chơi.”
Vị Thần Quân này đúng là đơn giản, chỉ cần chọn đề tài mà cô thích nghe thì cô sẽ rất vui.
Quả nhiên, Châu Thiện vẻ mặt đắc ý: “Đương nhiên phải đi rồi, núi Vô Tà là nhà mẹ đẻ của nàng ấy mà.”
Khoan, hơi lạc đề.
Châu Thiện miễn cưỡng kéo bản thân thoát khỏi cảm xúc hưng phấn:
“Vậy chuyện hoa Bỉ Ngạn”
Âm binh rùng mình, nhớ lại năm trăm năm ở trong tiểu thế giới sụp đổ không thấy ánh mặt trời, hì hục đưa du hồn, cười gượng nói:
“Thần Quân, ta đột nhiên nhớ tới địa phủ có việc chờ làm, ta đi chút rồi về ngay.”
Châu Thiện chỉ kịp kêu một tiếng đã thấy người giấy nhỏ linh hoạt trốn ra từ khe cửa.
Âm Binh Giáp mò trúng chỗ yếu, Châu Thiện làm chuyện tốt lâu, có lòng dạ mẹ hiền, nên khi cô thấy khó xử trong mắt âm binh thì quyết định không túm chặt âm binh nhỏ này.
Còn về người ta quay lại địa phủ hay đi dạo ở dương gian thì Châu Thiện không quản.
Châu Thiện ngồi đó suy nghĩ còn cách nào khác không.
Lão Quân có tấm gương tiền kiếp có thể dùng, nhưng một là cô không thể liên lạc được với người ta, thứ hai là nếu lúc trước cô dứt khoát vứt bỏ kiếp đó thì cô không tin mình sẽ ngốc đến mức không xóa dấu vết trong gương tiền kiếp.
Con người của cô rất sợ đau, thoạt trông ngang ngược uy phong lẫm lẫm, trên thực tế không chịu nổi kích thích nhất, có thể khiến cô nhanh gọn vứt bỏ ký ức thì hẳn là không phải ký ức tốt.
Nhưng cô vẫn rất tò mò.
Cô tự tin đã rút bỏ kiếp kia, lại trải qua rất nhiều chuyện vui buồn hợp tác hiếm lạ, ước chừng không có việc gì có thể làm cô đau lòng nữa (chắc vậy).
Một điều nữa là không biết cô nợ Phó Kỳ Thâm cái gì!
Âm binh theo khe cửa thuận lợi trượt ra ngoài, nghe tiếng động người ở trong phòng không đuổi theo mình thì hưng phấn hoa tay múa chân.
Bao nhiêu năm rồi, trong mắt chỉ có ánh chiều tà đỏ thắm và xương khô của Suối Vàng, giờ thì hắn rốt cuộc có thể lần thứ hai được hít thở trần gian nhiều màu.
Âm Binh Giáp kích động suýt khóc, ngẫm lại đây chỉ là thân hình người giấy mới không khóc.
Âm Binh Giáp khẽ ngâm nga, đang định đi miếu Thổ Địa ăn no bụng, vừa hưng phấn chạy tới chỗ thang máy thì âm binh bỗng tay chân cứng ngắc, đứng thẫn thờ.
Thang máy vừa đúng ngừng ở tầng này, cửa lớn chậm rãi mở ra, lộ ra một người như hoa như ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận