Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 216: Chương 216

Linh hồn đứa trẻ bình thường, chỉ có thể chiêu một số tài nhỏ, đủ cho anh ăn no mặc ấm, nếu như muốn phát tài lớn, vậy thì không thể không động tâm tư từ bàng môn tà đạo rồi. Ví dụ như, Kumanthong đất.
Phương pháp chế tạo Kumanthong đất là viết một câu thần chú lên tấm cửa, để phụ nữ mang thai sắp sinh bước qua tấm cửa, anh linh trong bụng sẽ trực tiếp trở thành thai chết, rồi mổ sống sản phụ, lấy thai chết từ trong bụng sản phụ ra, cho “tam thi” gồm dầu xác, tro cốt, thịt xác vào trong nguyên liệu chế tạo, lấy đất từ bảy nghĩa trang, thông qua phương pháp bí mật để tinh luyện anh linh thành Kumanthong đất.
Mấu chốt trong đó chính là anh linh tuyệt đối không được qua đường âm đạo, thậm chí sảy thai qua đường âm đạo cũng không được, sẽ không có hiệu quả, chỉ có thể mổ sống. Phương pháp này tàn nhẫn độc ác điên rồ, thường bị mọi người khinh bỉ.
Nhưng luôn khó tránh được có một số phù thủy hắc ám ở Nam Dương (tên gọi chung cả khu vực Đông Nam Á) dưới sự sai khiến của lợi ích mà hại chết tính mạng người mẹ, luyện anh linh vì không kịp đầu thai mà đầy ắp oán khí thành Kumanthong đất chiêu tài mưu lợi.
Sắc mặt Châu Thiện đã không còn sự nhẹ nhàng vui vẻ trước đó, cô nhíu chặt mày, hờ hững nhìn lên ông chủ đang vui mừng hớn hở trên bục.
Cô chỉ đưa mắt liếc khẽ Phó Kỳ Thâm, Phó Kỳ Thâm đã nhanh chóng hiểu được ý cô, hai người lặng lẽ rời khỏi.
Ngô Thiên Phú kiếm được một món bở trên tảng đá thô đó, cực kỳ vui mừng, mởi người của tiệm đồ ngọc đến quán ăn tốt nhất ở thủ đô làm một bữa, nhìn vẻ mặt xám xịt như gan heo của ông chủ tiệm đồ ngọc vì không chơi được ông ta một vố ngược lại còn bị thiệt một khoản, thì càng cảm thấy vui sướng không thôi.
Ngô Thiên Phú sau khi uống rượu xong loạng choạng từ thang máy đi tới bãi đỗ xe, ông ta lần mò khắp nơi cũng không tìm thấy điện thoại, nguyện vọng vốn muốn gọi điện bảo tài xế đến đón của ông ta thất bại.
Cơn buồn tiểu tiện ập đến, Ngô Thiên Phú miệng huýt sáo, dứt khoát cởi thắt lưng ra, sảng khoái giải phóng bản thân ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Tiếng nước xùy xùy không ngừng truyền tới, hình như vì uống quá nhiều rượu, dẫn đến lượng cũng lớn, Ngô Thiên Phú thỏa mãn huýt sáo, sau lưng dường như truyền tới tiếng hít khí nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta ngơ ngác quay đầu nhìn, nhưng phát hiện chẳng có gì cả.
Có cũng không bận tâm, xuất hiện ở đây tám phần mười là bảo vệ, thấy thì cho thấy thôi, nhiều nhất là bị phạt hai đồng, giờ thứ ông ta không thiếu nhất chính là tiền.
Ngô Thiên Phú lắc lắc cậu nhỏ của mình, lấy tay lau sạch mới cho lại vào trong quần.
Hai người nào đó: ......
Đợi khi ông ta lảo đảo tìm được đến xe của mình, miễn cưỡng dùng chìa khóa mở cửa xe, ông ta đang định nhào vào, sau lưng ập tới tiếng xé gió, một cái bao tải đổ ập xuống che kín lấy đầu ông ta, bóng tối bao trùm tầm mắt ông ta.
Sau đó, nắm đấm như mưa rơi xuống đầu ông ta.
Tiếng nói nghiến răng nghiến lợi của cô gái vang lên: “Cho ông đi tiểu này! Cho ông đi tiểu này! Nhơ nhuốc mũi ta nhơ nhuốc mắt ta!”
......
Sau khi đấm một trận túi bụi lên đầu và ngực Ngô Thiên Phúc, Châu Thiện mới miễn cưỡng nguôi giận, túm lấy cổ áo Ngô Thiên Phú thuận thế ném xuống đất, hai tay chống hông sắc mặt nặng nề đứng đó, không biết đang nghĩ gì.
Qua một lúc, cô mới định thần lại, giơ hai tay ra định mò lên người Ngô Thiên Phúc. Phó Kỳ Thâm thấy vậy vội vàng ngăn lại: “Cậu làm gì đó?”
“Lục soát người.”
Cô biết rõ Ngô Thiên Phúc này ước chừng sẽ không mang theo Kumanthong theo người, mà cung phụng cẩn thận trong nhà, nhưng ngộ nhỡ Ngô Thiên Phúc này chạm sợi dây thần kinh nào, cứ nhất định phải mang theo bên mình tà vật âm khí nặng đó thì sao? Hơn nữa vừa nãy lúc cược ngọc ánh mắt nhỏ đảo loạn xạ đó, rất khiến Châu Thiện nghi ngờ, con hàng này chính là thứ cần tiền không cần mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận