Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 113: Chương 113

Trên trán ‘Lý Miên Miên’ nhanh chóng ứa mồ hôi lạnh, sắc mặt lại nhợt nhạt một chút, đã không thấy chút màu máu, nhưng vẫn kiên cường cắn răng: “Ta không ra ngoài."
‘Lý Miên Miên’ liều mạng muốn tránh thoát bàn tay Châu Thiện kiềm chặt mình, nhưng năm ngón tay thoạt nhìn gầy yếu lại giống như giòi trên xương mu bàn chân dính chặt vào cổ tay của cô ấy.
Hơi nóng kinh người từ cổ tay gần như nướng chảy âm phách, biểu cảm của ‘Lý Miên Miên’ hoảng hốt nhưng vẫn nghiến răng nói:
“Ta không chịu!”
Trước khi ‘Lý Miên Miên’ hồn phi phách tán, Châu Thiện bỗng thả tay ra:
“Cần gì khổ vậy?”
‘Lý Miên Miên’ không còn sức lực, xụi lơ ở trên giường, tóc ướt dính bết vào nhau, gương mặt nhợt nhạt đến mức kinh người:
“Tại sao ngươi không giết ta?"
Châu Thiện bĩu môi: “Ngươi không giết chị ấy.”
Cô ta vì đoạt xá, cố ý dụ dỗ Lý Miên Miên tự tử, khoảnh khắc Lý Miên Miên sắp chết thì cô ta thành công bám vào người. Châu Thiện không phải lần đầu tiên gặp đoạt xá, nhưng trước kia cô nhìn thấy đoạt xá thật ra là tìm thế thân, quỷ hại chết người, mượn thân thể để trở về trần gian.
Nhưng nữ quỷ này thì khác, cô ta vốn có thể trực tiếp giết chết hồn phách của Lý Miên Miên, chính mình chiếm cứ cái thân thể này, đến lúc đó cho dù Châu Thiện nhận ra cũng hết cách xoay chuyển.
Nhưng cô ta không làm như vậy, mà để hồn phách của Lý Miên Miên ngủ say trong thân thể.
Cô ta không hại người nặng, Châu Thiện hơi khó xuống tay.
‘Lý Miên Miên’ nằm trên giường bệnh, trong đôi mắt ướt nước:
“Ngươi là thiên sư?"
Châu Thiện không mở miệng, mặc nhận.
‘Lý Miên Miên’ lần thứ hai cắn răng: “Thiên sư đại nhân, ta có thể trả lại thân thể, nhưng có thể để ta làm xong một việc không?"
Châu Thiện bình tĩnh nhìn cô ta, vẫn không mở miệng.
‘Lý Miên Miên’ tuyệt vọng, môi bị cắn ra hai dấu răng sâu chảy máu:
“Không thể sao?"
Châu Thiện đột nhiên nói chuyện: “Ngươi tên là gì?"
“Từ Phương Nhã.”
Châu Thiện chắp tay sau lưng, xoay người đi ra ngoài:
“Mười ngày, ta cho ngươi thời gian mười ngày, sau mười ngày nếu ngươi còn không ra ngoài thì đừng trách ta vô tình."
Sau khi trở về từ bệnh viện, Châu Thiện cứ ủ rũ thẫn thờ.
Vết thương cắt cổ tay của Lý Miên Miên không sâu, qua một tuần là có thể xuất viện.
Lúc về nhà, Trương Tố Phân cẩn thận dìu Lý Miên Miên vào nhà, tư thế đó giống như nâng niu báu vật mất rồi lại tìm được, Châu Thiện đang ở trong sân tưới nước cho cọng tỏi non, thấy thế thì nhìn thoáng qua ‘Lý Miên Miên’.
Từ Phương Nhã và Châu Thiện ánh mắt giao nhau, sau đó nghiêng đầu đi.
Châu Gia Bình đang trong nhà soạn bài, nghe thấy âm thanh cũng đi ra: “Thiện Thiện, sao không giúp đỡ dì Trương?”
Năm nay ngõ được mở rộng một chút, vừa đủ cho một chiếc xe chạy vào, xe taxi chở Trương Tố Phân đậu ở ngoài cổng sân, tài xế đang dỡ đồ xuống xe. Châu Gia Bình đặt sách sang một bên, nhanh nhẹn đi lên giúp đỡ. Châu Thiện nhún vai, cũng đi theo xách thùng nước về nhà họ Lý.
Đưa đồ vào nhà họ Lý xong Châu Thiện dựa vào cạnh cửa nhìn Từ Phương Nhã, thật lâu sau mới lạnh nhạt mở miệng: “Chiều hôm nay ta sẽ về trường học.”
Từ Phương Nhã ngây ra, sau đó mới phản ứng lại: “Thiên sư hãy yên tâm."
Châu Thiện không tỏ ý kiến: “Dù sao ta đã đặt cấm chế trên người của ngươi, sau mười ngày nếu ngươi còn chưa ra khỏi thân thể của chị ấy thì sẽ trực tiếp hồn phi phách tán."
Từ Phương Nhã trả lời lí nhí:
“Ta hiểu."
Châu Thiện hờ hững gật đầu, xoay người về nhà. Mười ngày là cực hạn mà thân thể của Lý Miên Miên có thể chịu đựng nổi. Người quỷ không chung đường, âm khí của quỷ rất nặng, bám vào cơ thể người lâu dài sẽ khiến người mộng mị nhiều, tinh thần hoảng hốt, lâu thì sẽ chết sớm. Cộng thêm Lý Miên Miên là bệnh nhân, thời gian chịu đựng càng ngắn.
Ngày mai trường học còn có buổi tự học sáng sớm nên buổi chiều Châu Thiện đã thu thập đồ đạc trở lại trường.
Châu Thiện sửa sang đồ đạc, ngẫm nghĩ, đi thư viện một chuyến.
Quả nhiên Phó Kỳ Thâm đang ở vị trí cậu thường ngồi, tập trung đọc sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận