Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 80: Chương 80

Không biết qua bao lâu, máu của Vương Linh Tú dần chuyển sang màu đỏ, Châu Thiện mới ngừng tay.
Dùng máu nuôi dao, một công đôi việc. Loại máu huyết bị thi khí gặm nhấm này là thứ mà con dao hung thích nhất.
Vương Linh Tú vì mất máu quá nhiều, sớm đã ngất đi.
Châu Thiện lại lấy hai ống tre chụp dưới lòng bàn chân bà ta xuống, bên trong có mấy giọt chất lỏng màu ngọc lam yên lặng nằm đó, vừa tanh vừa hôi.
Đây hẳn là độc tố trên mình cái gai đó.
Châu Thiện lấy ra một lọ thủy tinh sạch dùng để đựng sơn móng tay kém chất lượng, cẩn thận đổ chất lỏng màu ngọc lam vào trong đó, sau đó ném ống tre đi: “Đốt thứ này đi.”
Châu Thiện chắp tay sau lưng quan sát sắc mặt của Vương Linh Tú, thấy tử khí trên người bà ta đích thực đã tiêu tan hết mới nhàn nhạt cất tiếng.
“Độc đã trừ, nhưng một thân đầy vết sẹo này không trị khỏi được.”
Điều cô bé đang nói tới chính là những mụn mủ trắng đỏ trên người Vương Linh Tú, thi khí đã biến mất hết, mụn nhọt cũng đã trừ, vết thương trên người không biết đã đóng vảy từ khi nào, thoạt nhìn giống như vảy đen mọc ra từng mảng trên da thịt, cảnh tượng nhìn thấy mà phát hoảng còn khó coi hơn trước kia. Loại vết sẹo khó coi này giống như một nỗi ô nhục, sẽ theo Vương Linh Tú đến hết đời.
Tâm trạng Long Quang Minh tuy rằng vẫn cực đoan vi diệu, nhưng khó tránh nhìn cô bé với cặp mắt khác: “Đa tạ đại sư.”
Ông ấy móc ra một cái phong bì muốn nhét vào tay Châu Thiện.
Châu Thiện lại khoát tay từ chối: “Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, em không thể nhận tiền của thầy.”
Lúc giáo viên dạy Toán ở lớp cô bé nghỉ thai sản, Long Quang Minh từng dạy bọn họ nửa học kỳ, trong lòng Châu Thiện tương tự cũng đối đãi với ông ấy như thầy giáo.
Cô bé làm người tuy rằng cà lơ phất phơ, nhưng tôn sư trọng đạo nhất. Đừng thấy lúc cô bé trêu chọc Lão Quân rất độc mồm độc miệng, nhưng nể tình Lão Quân từng dạy cô bé thuật xem tướng, bảo cô bé lên núi đao xuống biển lửa, Châu Thiện cũng sẽ không chối từ.
Châu Thiện nhíu mày: “Em thấy chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.”
Long Quang Minh tim đập thình thịch, thấy cô bé nhíu mày, mới cẩn thận mở miệng: “Sao thế?”
Châu Thiện suy xét hồi lâu, mới nói ra suy đoán trong lòng: “Vừa nãy em nghe vợ thầy kể lại, lo lắng mộ phần của Vương Hỷ đó được xây trên hung địa, cô ấy vốn tự sát chết oan uổng lòng có oán khí, hồn phách có oán khí không xuống được hoàng tuyền, chỉ có thể nấn ná ở trần gian, bụi gai đó lại ăn được máu tươi kẻ thù, chỉ sợ nấm mồ kia sẽ xuất hiện thứ gì cổ quái.”
Loại nữ quỷ này khó đối phó nhất, hơn nữa kẻ mà cô ta hại thường là những người đã từng hại cô ta, cho nên trong lòng Châu Thiện cũng không xác định được chủ ý.
Người quỷ khác đường, nhưng nữ quỷ lòng có oán khí muốn báo thù dường như cũng là chuyện thường tình của con người.
Nhưng mà, Châu Thiện không dám suy đoán tính người, càng không dám suy xét tính quỷ.
Vương Hỷ lúc còn sống tốt đến đâu đi nữa, sau khi chết trở thành một nắm xương khô, bị oán khí thấm dần, cũng không còn là một đóa hoa của Vương gian thôn hoạt bát lương thiện khi xưa nữa.
Nếu thật sự cô ta muốn báo thù, chỉ sợ toàn bộ Vương gia thôn đều phải gặp đại nạn.
Suy cho cùng, nhiều người lan truyền tin đồn về cô ta như vậy, đều trở thành hung thủ gián tiếp hại chết cô ta.
Chỉ là, những người đó tuy rằng ngu muội đáng hận, nhưng tội không đến mức chết.
Mà muốn nói đạo lý với quỷ, đó là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới làm.
Sắc mặt Long Quang Minh trắng bệch, lẩm bẩm nói: “Báo ứng, báo ứng.”
Châu Thiện lắc đầu, lần nữa nhìn Vương Linh Tú không biết sống chết trên giường một cái mới cất tiếng: “Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của em, nếu thật sự xảy ra chuyện, mời bọn họ đến phố Lâu Cổ tìm em là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận