Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 341: Chương 341

Lúc ấy Lương Thành cảm thấy rất buồn cười, hiện tại thân phận của bọn họ là gì mà cần phải mời du côn đi đánh một thiếu niên chẳng có một chút bối cảnh?
Chết thì chết, cố tình khó mà giải quyết chuyện về sau.
Không nói thứ khác, nếu trong đám du côn có kẻ nào muốn khai chuyện này ra ngoài thì về sau ông làm sao lăn lộn?
Lương Thành vận dụng chút quan hệ tống đám côn đồ vào bộ đội, bảo đảm bọn họ sẽ không lộ ra chút tiếng gió mới yên lòng.
Còn thiếu niên đã bị nghiền nát thì sớm không nằm trong suy xét của bọn họ.
Ban đầu mẹ Lương rất áy náy, nhưng nhìn Lương Vi dần xa lạ với hai vợ chồng, bất chấp sự phản đối của họ khăng khăng ra nước ngoài du học, áy náy bị thời gian thổi khô thành cặn bã đã biến mất hết.
Thay thế là oán trách sao Lư Phi Vũ không chết sớm cho rồi. Nếu hắn chết cùng cha mẹ vắn số của mình thì Vi Vi đã không trở mặt với người trong nhà. Lương Vi là con gái một của nhà họ Lương, bọn họ là cán bộ, muốn lên chức thì không thể sinh đứa thứ hai, không có cơ hội bỏ đứa đã phế làm lại từ đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái duy nhất của mình dần xa cách, đau biết bao nhiêu.
Nên khi mẹ Lương đối diện ánh mắt của ‘Lương Vi’ thì bà đứt dây thần kinh, trực tiếp nhào lên bắt lấy bả vai của ‘Lương Vi’, hét muốn bể giọng:
“Mười năm trước mày hại cả nhà tao còn chưa đủ, mười năm sau mày còn muốn hại Vi Vi sao? Tại sao mày không thể yên ổn chết đi, lo làm cô hồn dã quỷ của mày, đừng bám lấy Vi Vi!”
Nụ cười kỳ lạ trên mặt ‘Lương Vi’ đông lại, giọng nói rất thô ráp khàn khàn:
“Tôi biến thành cô hồn dã quỷ chẳng phải đều do các người sao?"
Người đã chết nhưng chấp niệm còn đó, chấp niệm của hắn là Lương Vi, là ký ức trước khi chết.
Sau khi Lương Vi bị cha mẹ bắt về ngay trong căn nhà thuê, hôm đó Lư Phi Vũ lập tức chạy về thủ đô.
Lư Phi Vũ biết mình có lỗi, không nên mang theo con gái rượu của nhà họ Lương xa chạy cao bay, có lẽ là bọn họ suy nghĩ sự tình quá đơn giản.
Lư Phi Vũ cắn răng lấy hết tiền lương tháng này và tiền dành dụm ra, đi cửa hàng nhà nước mua chiếc đồng hồ đắt nhất trong cửa hàng.
Vi Vi từng nói đồng hồ mà cha cô ấy thích nhất là hiệu này.
Nhưng chiếc đồng hồ đó còn không được đưa tới trước mặt Lương Thành đã bị ném ra, bao gồm chủ nhân của chiếc đồng hồ.
Mẹ Lương chỉ vào mũi Lư Phi Vũ mắng, mắng hắn là con trai của tội phạm chính trị không biết trời cao đất rộng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Vi Vi đã sớm bị bà đưa về nhà nội. Vi Vi cũng bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không gặp hắn nữa, bảo hắn từ bỏ ý định này đi.
Lư Phi Vũ nâng chiếc đồng hồ kia, mất hồn mất vía đi trở về, hắn ngơ ngẩn mất hồn đi vào ngõ hẻm, bị một đám khách không mời chặn lại.
Mẹ Lương cho rằng Lư Phi Vũ bị người đánh bị thương nặng, cực khổ bò ra ngõ hẻm kêu cứu mới bị xe tải nghiền nát.
Nhưng sự thực không phải như vậy, hắn bị một đám du côn chơi ma túy đến mê loạn chặn trong ngõ nhỏ, tay đấm chân đá như mưa đổ lên người hắn.
Lư Phi Vũ thậm chí không kịp thở ra một hơi đã bị côn đồ giơ cao gậy gỗ đập chết trong ngõ hẻm.
Hôm ấy thời tiết rất tốt, mặt trời treo cao, Lư Phi Vũ bị người tươi sống đánh chết trong con hẻm yên lặng không người, không ai biết đến.
Hôm sau là sinh nhật mười tám tuổi của Lư Phi Vũ, Lương Vi từng nói phải chúc mừng ngày hắn trưởng thành, tiếc rằng không kịp.
Du côn thấy có người chết mới biết hoảng, tên cầm đầu trong nhà là chạy đường dài, gã hoảng hốt lo sợ chạy về nhà nói cho cha của mình đã lỡ giết người, cú đập đó là tự tay gã làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận