Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 82: Chương 82

“Lão đại uống nước không?”
“......”
“Lão đại chị chơi máy chơi game không?”
“......”
“Lão đại em đi mua cho chị cái bánh nướng nhé.”
Lần này Châu Thiện đã quay đầu lại: “Cao Trạch Tinh nếu cậu còn cướp tiền mấy đứa nhỏ nữa, có tin tôi ném cậu vào nhà vệ sinh không.”
Cao Trạch Tinh buông đứa nhóc mẫu giáo đang rơi nước mắt kinh hãi và đáng thương ra, cười khan: “Nếu lão đại đã lên tiếng, từ nay về sau em sẽ không cướp nữa.”
Cậu ta bước nhanh đuổi theo Châu Thiện: “Nhưng mà lão đại, sau này em rửa tay chậu vàng rồi, kiếm đâu ra tiền để hiếu kính chị đây.”
Con mẹ nó lại còn biết cả rửa tay chậu vàng nữa.
Châu Thiện rốt cục đã nổi giận, chỉ vào con ngõ đằng sau: “Xéo về nhà ngay.”
Nụ cười trên mặt Cao Trạch Tinh đột nhiên ngưng trệ, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch.
Châu Thiện chỉ coi cậu ta là trẻ con, đối xử với bọn trẻ choai choai này tuy cô bé không khoan dung được như mấy chị gái xinh đẹp, nhưng cũng quả thực không lên mặt nổi, thế là hắng giọng một chút: “Trời cũng tối rồi, cậu nhanh chóng về nhà đi.”
Bắp chân Cao Trạch Tinh lại không ngừng run rẩy, chỉ vào vai Châu Thiện: “Lão, lão, lão đại, trên vai chị có một người giấy biết cử động, nó, nó......ối mẹ ơi, nó quay mặt lại kìa!”
Gương mặt người giấy trắng bệch, duy nhất ngũ quan là dùng chu sa điểm vào, đỏ tươi vô cùng, cho nên có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Ngay lúc này, người giấy dường như đang cười một cách lạnh lẽo với cậu ta.
Tiếng gào thét giày vò tâm can của đứa trẻ đáng thương này phút chốc kinh động trời đất.
Châu Thiện trước là sửng sốt, tiếp đó nghĩ tới hẳn là âm binh trở về báo tin rồi, lập tức nhảy tới bịt miệng cậu ta một cách hung tợn: “Im miệng.”
Cậu ta xem ra bị dọa tới mức sắp ngạt thở, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt như hạt đậu, vẫn đang hoảng sợ nhìn vào vai cô bé, nhưng lại khẽ gật đầu.
Châu Thiện thấy cậu ta đích thực không kêu nữa mới lỏng tay ra, nhịn không được cười giễu: “Tôi còn cho rằng lá gan cậu to lắm cơ.”
Người giấy cũng nhếch cái miệng đỏ tươi ra.
Cao Trạch Tinh nuốt ngụm nước bọt: “Đây, đây là cái gì?”
Châu Thiện khẽ nhướng mày, thấp giọng đe dọa: “Nếu cậu đã nhận tôi làm lão đại, thì phải biết lúc nào cần giữ bí mật.”
Cao Trạch Tinh cũng coi như bình tĩnh lại, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn không tự chủ được mà ưỡn thẳng ngực: “Yên tâm, cho dù cha em đánh chết em, lão Cao em cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”
Cậu ta nhớ lại phim cương thi mà mình từng xem, dung lượng não ít ỏi đối chiếu trước sau từng chuyện một, lại nhớ tới câu chuyện cười “thi độc” mà Châu Thiện lưu truyền trong trường, ánh mắt nhìn cô bé liền bất giác trở nên kính sợ.
Châu Thiện suýt chút nữa bị oắt con này chọc cười, cô bé nghiêm mặt khoát tay: “Cậu mau chóng về nhà, nếu như để tôi phát hiện cậu nói chuyện hôm nay ra ngoài ——”
Cô bé âm trầm ra dấu quét ngang cổ.
Cao Trạch Tinh vội vàng giơ tay đầu hàng: “Em về nhà ngay đây.”
Tuy Cao Trạch Tinh vẫn là một đứa trẻ, nhưng tướng mặt cơ bản đã định hình. Cậu ta mũi to, mắt tròng đen nhiều hơn tròng trắng, loại người này tuy rằng ngang ngược, nhưng trọng nghĩa khí nhất.
Cho nên Châu Thiện lười nói dối, dọa cậu ta một chút là được.
Châu Thiện thấy cậu ta thật sự đi rồi, mới quay mặt nhìn sang người giấy nằm sấp trên vai mình.
Cô bé mời mấy âm binh, nhưng chỉ trở về có một người, hơn nữa còn đứt tay đứt chân, chỉ còn lại một chân phải đã gãy chống đỡ nó nhảy tưng tưng trên đường.
Chẳng trách trở về muộn thế.
Người giấy rì rào nói trong tai cô bé, Châu Thiện cũng bất giác nhíu mày. Cô bé thở dài một tiếng: “ m huynh, chuyện này đa tạ các huynh đệ, yên tâm, giờ Tý tối nay ta sẽ đốt giấy tiền ở nhà, mấy huynh đệ các người nhớ đến lấy.”
Âm binh đó trịnh trọng gật đầu, rồi mới rơi từ trên vai cô bé xuống, hóa thành tro tàn, bị gió thổi một phát liền tan đi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận