Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 267: Chương 267

Môn đăng hộ đối, môn đăng hộ đối, nếu không xứng đôi thì hai người có thể hợp nhau không? Hiện tại có tình yêu làm keo dán, nhưng chờ ba năm, năm năm trôi qua, tình yêu tan biến, tam quan của hai người không đồng điệu thì làm sao sống chung?
Tô Đình vốn đã không vừa lòng cuộc hôn nhân này, giờ nghe tin Tào Trí Viễn có khả năng chân đạp ba chiếc thuyền thì càng máu nóng dồn lên não.
Châu Thiện khép mắt lại giao lưu với Văn Nhã một lúc mới đưa đi.
Châu Thiện lại mở mắt ra:
“Việc này không nên chậm trễ, các người kiếm ít lá bưởi và hạt tiêu lại đây, chúng ta nhanh chóng đi, nếu còn không đi có lẽ sẽ không cứu được con gái của hai người.”
Vợ chồng nhà họ Tô cuống cuồng lên, hấp tấp sai người hầu lấy đồ, đoàn người ngồi hai chiếc xe lao thẳng đến địa chỉ mà Châu Thiện nói ra.
Không chỉ thế, Tô Đình gọi điện cho cục công an, khiến bọn họ phái ra cảnh sát hình sự đến nơi trước chờ lệnh, vợ chồng nhà họ Tô bất giác đã hoàn toàn tin Châu Thiện.
Châu Thiện ngồi cùng xe với vợ chồng nhà họ Tô, Thẩm Quan Tâm cứng rắn đòi đi theo để mở rộng tầm mắt thì ngồi một mình trong xe khác.
Châu Thiện ở trên xe cũng không nhàn rỗi, cô tách lá bưởi và hạt tiêu ra thành một phần, bỏ vào ống trúc gạo nếp. Châu Thiện lấy bình nước khoáng Y Vân từ ghế sau ra đổ đầy hơn một nửa ống.
Châu Thiện lắc ống trúc, thổi hơi vào ngón tay phải, đầu ngón trỏ và ngón giữa bốc cháy lửa, tài xế ngồi ghế trước lái xe bị hù sợ giật nảy mình.
Châu Thiện dùng lửa trên ngón tay nướng ống trúc một lúc:
“Lá bưởi, hạt tiêu, gạo nếp đều là vật trừ tà, các người hãy bôi lên làn da lộ ra ngoài, nhớ đừng bỏ sót chỗ nào, đừng bôi vào mắt, ước chừng chỗ đó có sát khí nặng, các người phải thật cẩn thận.”
Cẩu Phương Vân gật đầu, tiếp theo nghi hoặc hỏi một câu: “Tại sao không thể bôi vào mắt?”
Châu Thiện hơi vô tội nhìn bà:
“Bởi vì”
Cô kéo dài giọng, vợ chồng nhà họ Tô nghiêng tai lắng nghe:
“Cay mắt.”
Tài xế dựa theo địa chỉ mà Châu Thiện cung cấp nhanh chóng lái đến một khu dân cư hẻo lánh, có mấy cảnh sát hình sự chờ sẵn bên ngoài. Ngón tay của Châu Thiện dính vài giọt nước bưởi âm thầm búng về phía những cảnh sát này. Trên người cảnh sát nặng chính khí, tai họa không xâm, Châu Thiện búng nước lên người cảnh sát khá ít.
Còn Thẩm Quan Tâm thì hoàn toàn không cần, anh ta là thầy phong thủy, dù chỉ là thiên sư quèn.
Châu Thiện không thích giao tiếp với cảnh sát lắm, ngại phiền phức. Vợ chồng nhà họ Tô hạ cửa sổ xe xuống, vội nói vài câu với cảnh sát, Châu Thiện giữ im lặng.
Đích đến cuối cùng của bọn họ là một biệt thự nhỏ, biệt thự trong khu dân cư đều cho thuê, cách trung tâm thành phố một khoảng cách, người bình thường thuê biệt thự ở đây để nghỉ phép.
Biệt thự nhỏ số 15 khóa kín cửa sổ, không có chỗ ra vào, gõ cửa cũng không ai trả lời.
Cảnh sát nhìn nhau, đến chỗ Tô Đình xác nhận tin tức:
“Ông Tô, ông xác định con gái của ông ở trong căn nhà này?”
Tô Đình nhìn Châu Thiện, nghiêm túc gật đầu, nói:
“Đúng vậy.”
Cảnh sát dẫn đầu vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Vậy thì tốt, chúng tôi đã mang đến lệnh khám xét, ông Tô và mọi người hãy lùi lại, tôi kêu mấy anh em phá cửa.”
Châu Thiện đi ở đằng trước nhất vô tư vặn tay nắm cửa:
“Mở rồi.”
Cảnh sát kia không tin nổi vào mắt mình, bước nhanh lên trước, lắc tay nắm cửa: “Không thể nào, vừa rồi tôi gõ cửa thì còn khóa kín mà.”
Châu Thiện mỉm cười nói:
“Chắc chú nhìn lầm rồi.”
Ngay lúc này, Châu Thiện ngửi được mùi máu tanh nồng, cô thay đổi sắc mặt, không có tâm trạng cười cợt: “Nhanh chóng đi vào cứu người!"
Nói xong, Châu Thiện lắc người biến mất trước mắt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận