Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 273: Chương 273

Khuê Sinh Dũng là người xa xứ lên bắc lập nghiệp, sinh hoạt cũng không thoải mái gì, từ nhỏ nhà hắn đã nghèo, phía gia đình không giúp đỡ được gì, toàn dựa vào chính mình dốc sức làm. Gia cảnh của vợ chỉ khá hơn hắn một chút, nhưng ở trong gia đình trọng nam khinh nữ cũng đồng dạng không giúp được gì.
Vợ còn là con gái cả trong nhà, cô ta có một người em trai, hết ăn lại nằm, cả nhà dựa vào chị gái trợ cấp. Cha mẹ vợ sớm không đi làm, chờ con gái, con rể nuôi bọn họ hưởng phúc.
Cố tình vợ rất cưng em trai, con gái Khuê Niệm Niệm có cái gì thì cô ta nhất định phải giữ ‘công bằng’ cũng cho cháu trai một cái y như vậy. Càng không cần nói trong ngày thường rinh đồ về nhà mẹ, quả thực là nhiều không đếm xuể.
Thí dụ như chiếc dương cầm kia, lúc trước Khuê Sinh Dũng chết sống không đồng ý vợ đi mua, là bởi vì hắn để dành tiền mua đặt ở trong nhà chưa được một tháng đã bị cháu trai thích, vợ liền đưa dương cầm đến nhà em trai, Niệm Niệm tất nhiên không chịu, hai vợ chồng cũng vì chuyện này mà suýt đánh lộn.
Thí dụ như chiếc xe mà Khuê Sinh Dũng mua, hắn lái được nửa năm, cậu em vợ tới cửa kể khổ, nói đơn vị công tác của mình xa, mỗi ngày dậy sớm chen chúc tàu điện ngầm quá thống khổ. Vợ tiếp tục hào sảng cho cậu em vợ mượn lái đi, còn bảo công ty của Khuê Sinh Dũng gần, không cần dùng xe, coi như tập thể dục. Trên danh nghĩa là ’mượn’, nhưng Khuê Sinh Dũng chỉ lái được nửa năm, cậu em vợ đã lái ba năm, sắp hỏng luôn chiếc xe, đôi khi Khuê Sinh Dũng còn phải trả tiền xăng!
Sắc trời hơi tối, trong lòng Khuê Sinh Dũng thấp thỏm nhưng vẫn quẹo vào ngõ nhỏ kia để đi đường tắt.
Hôm nay lúc đi làm Khuê Sinh Dũng nghe đồng nghiệp tám chuyện, trong con hẻm này có một ăn mày bị tươi sống đông chết rồi. Trong ngõ hẻm này ở một ăn xin, không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi ngày Khuê Sinh Dũng đội mưa đội gió đi làm luôn nhìn thấy bà già ăn xin kia, tóc bẩn thỉu, mặt cũng vấy mỡ đến mức không thấy rõ bộ dáng, nhưng luôn tha thiết nhìn chằm chằm vào hắn. Khuê Sinh Dũng tự nhiên cảm thấy bà già ăn xin kia muốn xin tiền.
Nhưng vợ tiêu xài rộng rãi lại siết chặt tiền của hắn, mỗi lần Khuê Sinh Dũng nhìn ánh mắt của bà già ăn xin sẽ mặt không cảm xúc quay đầu, vội vàng chạy đi. Chính hắn còn không có dư tiền, sao có thể cho tiền ăn xin?
Nhưng không hiểu sao Khuê Sinh Dũng có cảm giác thân thiết với bà già ăn xin này, vì bà già ăn xin luôn khiến hắn nhớ tới mẹ ruột. Khuê Sinh Dũng không còn bao nhiêu ấn tượng với mẹ của mình, từ khi hắn đến thủ đô học đại học thì gần như không về quê nữa, chỉ nhớ mẹ cực kỳ nhỏ gầy, rất già nua, bốn mươi tuổi mà già như năm, sáu chục tuổi.
Lúc kết hôn, không biết vì sao Khuê Sinh Dũng không mời mẹ của mình, nếu không phải năm nay bà đột nhiên cõng túi bạt xông vào nhà của hắn thì hắn sắp quên mình còn mẹ.
Nghe vợ nói đã mua vé xe lửa đưa bà về quê, mẹ đương nhiên không thể nào hiện ở thủ đô được, còn thành ăn xin.
Khuê Sinh Dũng không biết rằng hắn đưa năm trăm tệ cho vợ, kêu vợ dùng số tiền đó mua vé xe lửa cho mẹ đã biến thành một trong các Transformers cho cháu trai, góp một phần vào kho đồ chơi của nó.
Mẹ của hắn bởi vì không có tiền về nhà đã chết cóng, chết đói trong thủ đô phồn hoa mà lạnh lẽo, lúc chết cách con trai của bà chưa tới hai trăm mét.
Bà biết cuộc sống của con trai không được tốt, thà rằng đi ăn xin chứ không muốn liên lụy con trai của mình.
Lúc con dâu đuổi bà ra khỏi nhà đã dùng chữ ‘bà già ăn hại’, hoàn toàn tổn thương trái tim của bà. Bà thà đi ăn xin, bị đông lạnh, đói bụng cũng không muốn thành gánh nặng trên vai con trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận