Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 167: Chương 167

Linh chi ở nơi này rất nhiều, những cái khác đã bị huyết kỳ lân gặm kha khá, duy nhất mảnh lớn nhất này, nó chưa động vào miếng nào, để nguyên vẹn ở chỗ cũ.
Phiến linh chi này, còn lớn hơn chỗ nó đã gặm cộng lại, linh chi lớn như vậy, sợ rằng đã không chỉ trăm năm, mà là linh chi ngàn năm.
Đúng là nhặt được báu vật rồi, tuy rằng mọc trên quan tài, Châu Thiện cũng không ghét bỏ, sắc mặt vui vẻ, cẩn thận dùng ngọc hoàng đào nó xuống khỏi quan tài từng chút một, chỉ sợ bất cẩn một chút sẽ làm bảo bối này bị thương.
Hái xong phiến linh chi này, cô mới mãn nguyện lau mồ hôi trên mặt, vỗ vỗ cái đầu to đùng của huyết kỳ lân: “Coi như thằng nhóc nhà ngươi thức thời, được rồi, về thôi.”
Huyết kỳ lân nức nở một tiếng, hóa lại thành một tia đỏ, chui vào trong chặn giấy kỳ lân.
Châu Thiện đặt linh chi ngàn năm vào trong bao tải, bay trong rừng rất lâu, sau khi tìm được đường ra khỏi núi mới chậm rãi hạ xuống đất, giả vờ thở hổn hển vác bao tải ra khỏi núi La Hoa.
Châu Thiện vừa ra khỏi núi La Hoa, liền nhìn thấy giữa núi bay tới mấy đám mây loạn, mây đen dâng lên, che kín bầu trời, chớp loè sấm động.
Cô ngước mắt nhìn sắc trời một chút, đột nhiên thở dài một tiếng: “Thiên kiếp tới rồi.”
Đáng tiếc, con Xích diễm xà này đã chết, được định sẵn không qua nổi thiên kiếp, có điều cho dù nó không chết, sau khi giết nhiều người như vậy, quả báo không thể ít, nó vẫn không thể nào qua được thiên kiếp.
Nếu phải bị sấm sét đánh chết, chẳng bằng bị Châu Thiện rút gân lột da, cũng có thể có ích thêm sau khi chết.
Châu Thiện nhấc tay vỗ vào cái roi quấn vòng quanh eo, cười một cách khá ti tiện: “Xà huynh, ngươi nói có phải vậy không?”
Xích diễm xà: Mẹ kiếp, chính là bắt nạt ông đây chết toi rồi không lên tiếng được chứ gì!
Thiên lôi không tìm được tinh quái sắp sửa độ kiếp, rất nhanh đã tan đi, lần nữa hiện ra bầu trời trong veo sáng sủa.
Sau khi cô về đến chân núi, khi cô nheo mắt nhìn về phía sườn núi, ngôi miếu đổ nát trên sườn núi có một góc hơi nhô ra đã biến mất không thấy đâu, đoán chừng đã sụp đổ.
Cô cũng không lưu luyến thêm, vác theo đầy một bao tải đồ đi về thôn Hoàn Khê.
Cô biến mất nửa ngày trời, Phan Mỹ Phượng và Châu Gia Bình vô cùng sốt ruột, Phan Mỹ Phượng càng hung hăng băm thịt viên: “Đoán chừng là lên núi chơi rồi, em biết mà, đứa nhỏ này càng không cho nó đi nó càng phải đi.”
Châu Gia Bình ngược lại không để tâm cho lắm: “Đi thì đi thôi.”
Phan Mỹ Phượng trừng mắt: “Cái gì mà đi thì đi, ngộ nhỡ trên núi nó gặp phải sói hay cọp gì đó, vậy làm thế nào?”
Biểu cảm cạn lời của Châu Gia Bình sắp trưng ra ngoài hết rồi: “Em đừng trù ẻo nó là được.”
Phan Mỹ Phượng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hung hăng băm thịt, tiếng thớt kêu binh binh khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng.
Nếu không thì sao nói hiểu con gái không ai bằng mẹ chứ, Phan Mỹ Phượng nói xong câu đó chưa đến năm phút, vợ chồng hai người liền nhìn thấy Châu Thiện vác một cái bao tải phồng xuất hiện trong tầm mắt.
Phan Mỹ Phượng băm dao bốp xuống thớt, hai người đồng loạt khoanh tay trước ngực nhìn Châu Thiện mặt mũi nhễ nhại mồ hôi “vất vả” vác bao tải vào trong nhà: “Con đi đâu đây?”
Sau đó, hai vợ chồng liền nhìn thấy cô con gái rượu ngốc nghếch của hai người nở một nụ cười ngốc nghếch: “Cha, mẹ, con nhặt được linh chi này.”
Đây là cách làm mà Châu Thiện trải qua việc suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra quyết định, cô đã muốn cải thiện cuộc sống trong gia đình từ lâu, nhưng mãi không có cơ hội, cô tạm thời không muốn nói với cha mẹ mình đang xem tướng xem phong thủy cho người khác.
Cô chỉ muốn yên ổn bảo vệ cha mẹ, không muốn bọn họ bại lộ trong mắt bất cứ người có mưu đồ nào, lại nói, với tính cách hay lo lắng của Phan Mỹ Phượng, nhất định sẽ lo cô chịu thiệt bên ngoài, cô không muốn cha mẹ bận tâm, cho nên chẳng bằng không nói.
Nhưng trong nhà lại cần tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận