Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 367: Kết phiên ngoại

Tuy là tàn hồn, nhưng đó cũng là tàn hồn của Lục Áp Chân Quân, địa phủ bọn họ chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ của thiên đình mà thôi, tự nhiên không thể quản được vị chân thần viễn cổ này. Trong sổ sinh tử cũng không có tên vị oan gia này, cũng chính vì như vậy, anh đại náo ngàn vạn thế giới nhỏ, diệt thế không ít lần, địa phủ cũng đành bó tay hết cách.
Châu Thiện đứng bên cầu Nại Hà suy nghĩ một lúc, nhìn hồn phách qua lại không khỏi ngẩn ngơ: “Không sao, ta đi tìm chàng là được.”
Ba ngàn thế giới nhỏ, tìm từng cái một, kiểu gì cũng có thể tìm thấy.
Cô đi đến rất nhiều thế giới, nhìn khắp hoa cỏ muôn thú, đạp khắp vạn dặm non sông, một đường đi tới, suy nghĩ rất nhiều.
Cô thậm chí còn đi tới thế giới mà Thanh Nguyên và Tinh Hoa từng độ kiếp, ở thế giới đó, bởi vì dòng chảy thời gian không giống, Thanh Nguyên va Tinh Hoa vẫn chưa độ kiếp xong. Thế nên cô hóa trang thành nam tử, vẫn họ Châu, nhìn thấy Tinh Hoa sắp sửa tan đi đào hoa linh khư nuôi dưỡng đào hoa tiên thế hệ kế tiếp.
Cho nên, cô cho Tinh Hoa một khối ngọc, giữ lại hồn phách Tinh Hoa sắp sửa tan rã. Cô thậm chí còn đòi Tinh Hoa một nụ hôn, thành công nhìn thấy gương mặt xị ra đen sì của Thanh Nguyên.
Gió mây biến đổi, đóa hoa đào tượng trưng cho tình trong lòng bàn tay cô vẫn nở rộ, chưa từng khô héo.
Chỉ là sau khi tìm hết ba ngàn thế giới, vẫn không nhìn thấy người nọ.
Hy vọng, mong chờ, nhớ nhung…cuối cùng đến thất vọng.
Cô suy đi nghĩa lại, nhớ tới Cửu Cung Bát Quái Trận mà Thanh Nguyên từng bố trí, cô nhớ, Thanh Nguyên sau khi đi ra khỏi trận pháp không bao lâu, liền hỏi tung tích tàn hồn của Tinh Hoa.
Tình hình của Phó Kỳ Thâm có chút tương tự với Tinh Hoa, còn nước còn tát, Sơn Từ một mình mở ra Cửu Cung Bát Quái Trận.
Nhưng Cửu Cung Bát Quái Trận có vào không có ra, Sơn Từ chờ đợi ở đó không biết bao lâu, kết quả nhìn thấy Thanh Nguyên cả người chật vật lăn ra ngoài.
Thì ra, trong trận đó, không có không gian, cũng không có thời gian.
Ở đó, Thanh Nguyên cứu được Tinh Hoa, nhưng Sơn Từ không tìm thấy người mà cô muốn tìm.
Tu vi của Lục Áp Chân Quân đã gần với thiên đạo, giờ bọn họ đang ở trong thiên đạo, đương nhiên không thể tiếp xúc được với anh.
Cuối cùng đợi Thanh Nguyên tỉnh ngộ, Sơn Từ mới chật vật lăn từ trong trận ra.
Lúc cô vào trận là ở một thế giới nhỏ nào đó, lúc ra trận lại trở về tiên giới.
Sơn Từ mang theo phong trần mệt mỏi, cưỡi mây chuẩn bị quay về núi Vô Tà, ngủ dậy rồi đi tìm tiếp.
Núi Vô Tà vẫn là dáng vẻ hoang vu đó, chỉ có điều, địa giới núi Vô Tà trong vòng bán kính tám trăm dặm, không biết từ lúc nào nổi lên một tòa kiến trúc đẹp đẽ tráng lệ.
Sơn từ nhìn tòa cung điện đó sững sờ một lúc, gọi thanh Tử Sát Thương của mình ra, xắn tay áo lên, bay lên không trung, lao thẳng xuống cung điện.
Giọng nói hùng hổ của Sơn Từ Thần Quân vang vọng cả thiên đình: “Tên nào không có mắt, dám chiếm địa bàn của bà cô ngươi, không biết ngọn núi này viết tên của bà cô ngươi sao!”
Âm thanh đó đột nhiên im bặt, giống như bị ai đó chẹn vào cổ họng.
Sơn Từ nuốt ngụm nước bọt, vị thần trong điện đang đọc sách, sau khi phát hiện được sự tồn tại của cô bèn lười nhác ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Sơn Từ cảm thấy cổ họng mình hơi thắt lại: “Ngươi là ai?”
Thần buông quyển sách trong tay xuống, y phục đen nghiêm nghị, anh tự tại ở nơi đó, khí thế lại như ngàn cân, sau lưng thụy khí bừng bừng, cho dù là ở chỗ Ngọc Đế, cô cũng chưa từng nhìn thấy thụy khí như vậy.
“Lục Áp.”
Trái tim Sơn Từ dâng cao lên.
“Tiêu Trường Các.”
Hô hấp của Sơn Từ nóng vội hơn một chút.
“Phó Kỳ Thâm.”
Sơn Từ cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, không biết là mừng, hay sợ.
“Tóm lại là người nàng nợ.”
Sơn Từ: …
“Cũng là người nợ nàng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận