Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 332: Chương 332

Tiểu quỷ phát hiện ánh nhìn của Châu Thiện thì hung hăng nhe hàm răng cá mập sắc nhọn rậm rạp với cô, trong mắt hai con tiểu quỷ không có tròng trắng, chỉ có con ngươi đen, nhìn rất rùng rợn.
Chúng nó đều là con nít chưa đủ tháng, mơ hồ không biết gì về cuộc đời, xem Lương Vi là ký chủ, loại tiểu quỷ này có tính chiếm hữu rất mạnh, thấy ai thân thiết với ký chủ đều sẽ không vui, không hiểu tại sao chúng nó nhịn được cho Lương Vi quen bạn bè.
Nuôi tiểu quỷ hoặc là vì tài, hoặc là vì "Vận", nhưng hai điều này không thể hiện chút nào trên người của Lương Vi, ngược lại “Vận” vốn có trên người Lương Vi dần suy yếu.
Châu Thiện có một suy đoán với việc này, Lương Vi không phải người nuôi tiểu quỷ, cô ấy chỉ là ký chủ của hai con tiểu quỷ, có người mượn thân thể của cô ấy nuôi tiểu quỷ, cướp vận của cô ấy!
Loại bàng môn tả đạo này tổn thương rất lớn cho ký chủ, đến nay Lương Vi chưa xảy ra chuyện có lẽ là bởi vì bùa bình an.
Châu Thiện hung tợn trừng hai con tiểu quỷ, không ra tay. Sau khi cô độ ba ba già thì pháp lực ít ỏi, chứ không thì cô sớm thu hai con tiểu quỷ nhìn thấy ghét này, sao cho phép chúng nó giương nanh múa vuốt trước mặt cô như vậy?
Châu Thiện trả lại bùa bình an cho Lương Vi, thản nhiên quét mắt quanh phòng:
“Cô Lương thường ở một mình à?”
Châu Thiện lần lượt xem buồng vệ sinh, phòng bếp và phòng khách, hiện giờ lại xem phòng ngủ chính, trừ phát hiện hai bộ đồ nam trong phòng ngủ chính ra, nguyên căn nhà thiếu nữ không có đồ vật của đàn ông.
Trong phòng vệ sinh có bàn chải đánh răng, dao cạo râu này nọ, nhưng đều là thứ dùng một lần, xem dấu vết sinh hoạt thì nơi này rõ ràng chỉ có một người ở.
Quả nhiên, Lương Vi gật đầu: “Mấy ngày này có chút sợ hãi nên Lạc Hoài đến ở với tôi, bình thường thì tôi ở một mình.”
“Trừ Dương Lạc Hoài ra còn ai có thể vào phòng ngủ của cô?”
Chiếc giường lớn của Lương Vi từng nuôi tiểu quỷ, nếu không phải cô ấy làm thì chỉ có thể là người khác được phép vào căn phòng này.
Lương Vi có chút lúng túng nói:
“Tôi không chú trọng không gian tư nhân, thường để mở cửa phòng ngủ, bạn bè đến nhà tôi ở đều có thể đi vào."
Không chỉ như thế, Lương Vi từng cho mấy người bạn mượn căn hộ cao cấp này mở tiệc, nhiều người ra vào, cũng không thiếu người vào phòng ngủ.
Vậy thì khó tra xét.
Châu Thiện nhìn Lương Vi, muốn nói lại thôi, rất muốn xẻ đầu của cô ấy ra xem suy nghĩ cái gì. Dù gì cũng lăn lộn giới giải trí vậy mà chẳng có chút cảnh giác, thoải mái để mở cửa phòng như thế, không sợ bị moi chuyện riêng tư ra à?
Hơn nữa Lương Vi và Dương Lạc Hoài là yêu lén, không sợ bị người ta tung tin sao? Mấy năm trước showbiz Hàn Quốc có vụ Thiên Vương giấu con ruột bị vạch ra, fan tự sát uy hiếp.
Ngay lúc này, di động của Lương Vi reo chuông, cô ấy gật đầu với Châu Thiện ra hiệu rồi đi ban công nhận cuộc gọi.
Không biết là ai gọi điện thoại, ban đầu khuôn mặt của Lương Vi còn bình tĩnh, nhưng càng nghe càng giận, cuối cùng không kiềm được ném di động xuống sàn nhà: “Khinh người quá đáng!"
Lương Vi tức điên rít qua kẽ răng:
“Quá ghê tởm, lấy hai đại diện nhãn hàng của tôi còn chưa đủ, tôi định ký hợp đồng vẫn chơi chiêu này, thích cướp đồ phải không? Giỏi, cô giỏi lắm!”
Bởi vì tinh thần không tốt nên Lương Vi từ chối mấy việc, bởi vì cô ấy và Lương Vi nhỏ cùng một công ty quản lý, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, những tài nguyên đó đều bị Đỗ Hân Hân tiếp nhận, nhưng Lương Vi tuyệt đối không ngờ mớ tài nguyên đó nuôi lớn khẩu vị của ả kia, chẳng nghĩ tình chung công ty, trắng trợn xuống tay với bánh trong tay cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận