Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 58: Chương 58

Cô bé bày một pháp đàn, châm hương và nến trắng, viết ngày sinh tháng đẻ của cha mẹ lên lá bùa, sau đó dùng kiếm gỗ đào khều lá bùa lên, nhanh chóng lướt qua ngọn lửa, lá bùa bị đốt cháy thành tro. Châu Thiện nhấc tay một cái, những tro tàn đó vừa hay đều tự rơi xuống mi tâm cha mẹ.
Châu Thiện cắn rách ngón trỏ, nặn ra một giọt máu, máu chảy đều đều vào hai cục tro tàn nhỏ, rất nhanh thấm vào bên trong.
Mười ngón tay liền tâm, đây chính là máu đầu ngực của cô bé.
Nặn máu đầu ngực ra, gương mặt cô bé cũng có chút nhợt nhạt, nhưng vẫn quật cường giơ cao kiếm gỗ đào, hung tợn chém một nhát xuống pháp trận, sáu ống trúc kia trong chớp mắt cháy thành ngọn lửa dữ dội, huyết khí âm uế cũng bắt đầu hừng hực thiêu đốt.
Ánh lửa chớp tắt, chiếu sáng khuôn mặt có chút nhợt nhạt của cô bé, Châu Thiện cầm cành liễu trên pháp đàn lên, chấm mấy giọt nước sạch trong bát nhỏ, vẩy lên đầu cha mẹ: “Hóa thân ta, biến thân ta, vạn trượng đầm sâu đi ẩn thân!”
Sáu dòng suối trong vắt đồng loạt từ trong ống trúc trào ra, hai luồng hào quang từ mi tâm của Phan Mỹ Phượng và Châu Gia Bình bay ra, bị cột nước kẹp vào bay về phía đằng xa.
Sáu cột nước này chỉ có đệ tử Huyền Môn mới có thể nhìn thấy, đợi cột nước trở về, thứ mang theo chính là mệnh cách thật sự của bọn họ.
Vợ của Phan Mỹ Long là Hứa Đăng Tuệ đang may quần áo dưới ánh đèn, mấy năm nay cuộc sống của bọn họ ngày càng sa sút, vốn còn trông cậy Phan Mỹ Long dùng ngũ quỷ vận tài cải thiện vận may. Kết quả không những thất bại, còn đè vận may vốn đã thấp xuống thấp hơn nữa, ngũ quỷ vận tài chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa tốt nhất là nam, cha cô ta đã nói với cô ta, cô ta là phụ nữ, âm khí nặng, không thể đi gọi ngũ quỷ, nếu không sẽ chết oan uổng.
Đột nhiên, cửa sổ lay động, Hứa Đăng Tuệ bỏ quần áo xuống nghi hoặc đi qua đó, đang định đóng cửa sổ lại, đột nhiên bị hơi nước lạnh lẽo tạt vào mặt.
Hứa Đăng Tuệ hoảng sợ phát hiện cơ thể mình lơ lửng giữa không trung, đầu cô ta đau như búa bổ, dường như có hai luồng sức mạnh đang tranh chấp trong đầu, giống như có một cái rìu chẻ đôi đầu cô ta ra từ bên trong.
Loại đau đớn này, Hứa Đăng Tuệ chỉ trải qua vào thời điểm mà cha cải thiện mệnh cách cho cô ta.
Cả người cô ta như bị bao vây bởi hơi nước giá lạnh thấu xương, trong đêm hè mát mẻ này, cô ta rất nhanh đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, ướt sũng dính khắp người, tí tách tí tách, giọt nước rơi xuống sàn nhà.
Cô ta há miệng muốn kêu lên, nhưng dường như có nước nhanh chóng chui vào trong cổ họng, cô ta không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Rất nhanh, tay chân Hứa Đăng Tuệ trở nên mềm nhũn, giữa lúc mơ hồ, có hai luồng kim quang từ trong cơ thể cô ta tản ra, giống như có một số thứ thuộc về cô ta sắp sửa mất đi vĩnh viễn.
Hứa Đăng Tuệ vất vả giơ tay muốn bắt lấy hai luồng ánh sáng đó, nhưng tay cô ta đã chẳng còn chút sức lực nào để nhấc lên.
Cô ta là con gái út được cưng chiều nhất của nhà họ Hứa, cha mẹ anh trai đều thương yêu cô ta, lúc cô ta ra đời trong số mệnh đã mang theo sát, cũng may cha là thầy phong thủy, trấn áp mệnh cách của cô ta, để cô ta yên ổn sống đến khi trưởng thành.
Sau đó cô ta gặp được Phan Mỹ Long, lúc lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đó, cô ta liền biết mình muốn gả cho một người như vậy.
Nhưng cha nói, cô ta là thiên sát cô tinh, có số khắc con khắc chồng khắc cha mẹ, nhà mẹ đẻ có cha cô ta trấn giữ còn đỡ, sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng nếu muốn lấy chồng, sợ rằng không tới năm năm, Phan Mỹ Long sẽ chết vì tai nạn.
Nhưng cô ta vẫn cứ vậy mà gả đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận