Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 353: Chương 353

Đạo sĩ tha phương lại xuất hiện ở Bắc Kinh, ông nhìn Lâm Tuế Hàn bị trông giữ nghiêm ngặt thì cười lớn, nói cho dân chúng rằng nguyên nhân yêu nghiệt không tấn công hai nhà Lâm, Tiêu là vì cô gái nhỏ bé trước mắt.
Cô là con gái của trời, có khí vận lớn, công đức lớn, yêu nghiệt ăn thịt người đó bị Thiên Đạo trói buộc, không dám tấn công nào. Cùng lúc đó, khí vận của Lâm thi che chở nhà mẹ đẻ và nhà chồng, nên hai nhà Lâm, Tiêu mới không ai thiệt mạng.
Bởi vì yêu nghiệt kia mà gần như mỗi gia đình dân chúng Bắc Kinh đều gặp nỗi đau mất người thân, bọn họ không dám hận đám yêu nghiệt ăn thịt người, quay đầu ghen ghét hai nhà Lâm, Tiêu lành lặn đủ lông đủ tóc.
Ở thời loạn này, sự khỏe mạnh bình an đó quá chói mắt, khiến người ghét.
Đạo sĩ nói khí vận và công đức của Lâm thị vốn nên che chở dân chúng cả thành, nhưng mà bởi vì Lâm thị ích kỷ, khí vận thuộc về một mình cô, chỉ có thể che chở hai nhà.
Dân chúng Bắc Kinh bắt đầu tức giận.
Hàng nghìn, chục nghìn tụ tập lại, quát mắng Lâm Tuế Hàn, đòi cô giao khí vận ra, cứu dân chúng cả thành.
Lâm Tuế Hàn chỉ có thể mờ mịt vô tội nhìn bọn họ, căn bản không hiểu ý của bọn họ.
Đạo sĩ nói còn có một biện pháp có thể khiến khí vận của Lâm thị che chở càng nhiều người nữa.
Vì thế ở đầu chợ bán thức ăn, dân chúng vây xem đưa Lâm thị lên đống lửa, cây đuốc nhanh chóng đốt đống củi. Khi ngọn lửa liếm đến người Lâm Tuế Hàn thì trên trời đổ mưa lớn, sấm chớp đì đùng đánh vào cây cột trói Lâm thị, dân chúng sợ hãi chạy tán loạn, càng tin tưởng Lâm thị có khí vận lớn.
Loại khí vận này, thứ khiến yêu nghiệt không dám ra tay khiến vô số người mắt đỏ.
Ngày thứ hai, trời vừa trong xanh thì bọn họ lại vác người đến đầu chợ.
Từ đạo sĩ cầm đao moi tim của Lâm thị ngay trước mặt nghìn người.
Sau khi bị moi tim, Lâm Tuế Hàn còn có ý thức, cô tức giận trợn to mắt, tay chặt chẽ ôm bụng của mình, nhìn quanh dân chúng, cuối cùng nhếch môi cười điên cuồng, nói một chữ:
“Mất.”
Các dân chúng tức giận, yêu nữ này dám nguyền rủa mọi người.
Bọn họ nâng Lâm Tuế Hàn lên ném vào nồi canh cháy lửa lớn, nấu Lâm Tuế Hàn thành một nồi canh trắng tinh.
Mỗi dân chúng có mặt đều chia nhau một chén canh uống vào bụng, người già và con nít, không sót một ai.
Mấy ngày sau, dân chúng vui vẻ phát hiện tuy yêu nghiệt vẫn tấn công người nhưng không ra tay với người từng ăn canh.
Nhưng Lâm Tuế Hàn nấu thành canh số lượng có hạn, chỉ số ít người uống canh ở trước mặt mọi người, còn rất nhiều người không có canh mà uống.
Lúc ấy đạo sĩ lại có biện pháp khác.
Hai nhà Lâm, Tiêu quanh năm được Lâm Tuế Hàn che chở, trực tiếp lây dính khí vận, tuy không bằng cô nhưng tốt hơn đa số người, máu thịt của họ cũng hữu dụng.
Đám dân chúng mắt đỏ rực.
Bọn họ chặn tất cả cửa ra của hai nhà Lâm, Tiêu, ùa nhau vào trong, chen chúc tới mức làm sập tường vây.
Dân chúng mắt đỏ ngầu thèm khát nhìn người nhà họ Lâm, Tiêu bị bao vây vào giữa.
Tùy theo đạo sĩ ra lệnh một tiếng, dân chúng thậm chí không kịp nấu canh, bọn họ như dã thú nhào lên.
Ngày đó, máu chảy thành sông.
Ngày đó, tất cả thành viên người nhà họ Lâm, Tiêu đều không còn mẩu xương, vô luận là chủ nhân hay là người hầu.
Châu Thiện sững sờ nhìn, cổ họng thít chặt:
“Lâm Tuế Hàn đó là ta?”
Diêm Vương nhẹ nhàng gật đầu:
“Tiêu Trường Các rời nhà bốn tháng, con của Lâm thị vừa lúc được hơn bốn tháng.”
Yêu giỏi về dụ dỗ lòng người, nên mới có câu yêu ngôn hoặc chúng chi.
Một số yêu sẽ khoác da người, đứng ở trong đám người thì giống hệt con người, sau khi giả làm người chúng nó đi lừa gạt người, đồng hóa người thành yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận