Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 81: Chương 81

Cô bé vứt lại câu nói này xong cũng mặc kệ hiệu trưởng Long hồn bay phách lạc, phủi ống tay áo đi ra khỏi cửa.
Châu Thiện yên ổn trải qua mấy ngày, sau đó nghe được tin hiệu trưởng Long từ chức hiệu trưởng trường tiểu học La Hoa, do phó hiệu trưởng tạm thay thế.
Bàn Nha là cô bé thích hóng hớt, không biết nghe ngóng được tin tức ở đâu, thao thao bất tuyệt nói như đúng rồi: “Tớ nghe nói hiệu trưởng và vợ thầy ấy ly hôn rồi.”
Nghe thấy chuyện này Châu Thiện cũng không khỏi dỏng lỗ tai lên.
Bàn Nha được nhiều người vây quanh như vậy, không khỏi có chút lâng lâng, tiếp tục mở miệng nói những điều mình nghe thấy.
Long Quang Minh và Vương Linh Tú kết hôn hơn hai mươi năm, con trai cũng đã lớn, đã ra nước ngoài du học. Lần này thầy ấy cực kỳ kiên định ly hôn với vợ mình, hơn nữa sau khi ly hôn liền từ chức, không ai tìm được, trong trường hiện giờ đang đơm đặt đủ điều.
Châu Thiện có chút đáng tiếc, sống mũi của Long Quang Minh cao và thẳng, gò má đầy đặn và lông mày mềm mại, loại người này thường là người ngay thẳng và có nhân cách rất tốt.
Nhưng kiểu người này, giới hạn đạo đức cũng cực kỳ cao, làm sao có thể chấp nhận một người vợ mang theo món nợ mạng người?
Càng đừng nói tới, món nợ mạng người ấy còn có liên quan tới thầy.
Long Quang Minh đích thực là một hiệu trưởng tốt, hơn nữa làm người hiền hòa không tự cao tự đại, đây cũng là nguyên nhân lúc đó Châu Thiện nể mặt thầy mà cứu Vương Linh Tú.
Bàn Nha không biết nghe được tin tức từ miệng kẻ lắm lời nào, càng nói càng vô căn cứ, đến cả lời đồn Long Quang Minh nuôi nhân tình rồi bỏ trốn cũng nói ra được.
Châu Thiện có chút không vui: “Cậu im miệng đi.”
Bàn Nha lần này mới phấn khích quay đầu sang nhìn chằm chằm bạn cùng bàn của mình: “Thiện Thiện? Cậu biết nhân tình là gì không? Tớ hỏi người lớn, nhưng người lớn đều không chịu nói cho tớ biết.”
Châu Thiện nghẹn họng, giả ngu nói: “Tớ không biết, cậu cũng đừng tới hỏi tớ.”
Cô bé quay mặt dựa vào bàn đang muốn chợp mắt, lại nhìn thấy Cao Trạch Tinh vừa mới trở lại đi học vào hôm qua đang dè dặt tiến tới: “Lão đại.”
......
Châu Thiện thầm lườm nguýt trong lòng.
Cao Trạch Tinh nở một nụ cười: “Lão đại, em nghe bọn nó nói là chị cứu em, Lão Thử (chuột) nói, em ăn phải quả độc.”
Lão Thử chính là một trong hai thằng nhóc đàn em đó.
Châu Thiện nhìn chằm chằm cậu ta một cách kỳ quái: “Phải thì sao mà không phải thì đã sao?”
Cao Trạch Tinh bứt rứt đến mặt mũi đỏ bừng, rầm rì mãi mới nặn ra khỏi miệng một câu: “Nếu như lão đại đã cứu em, Cao Trạch Tinh em cả đời không quên. Lão đại, sau này tiểu đệ sẽ đi theo chị, chị nói cướp bến tàu nào, tiểu đệ em sẽ không nói hai lời......”
Châu Thiện lên tiếng ngắt lời cậu ta: “Xem Người Trong Giang Hồ nhiều quá rồi hả.”
Vừa hay lúc này tiếng chuông vào lớp reo lên, giáo viên chủ nhiệm ôm theo sách giáo khoa vào phòng học, nhìn thấy Cao Trạch Tinh vẫn đang lượn vòng cạnh chỗ ngồi của Châu Thiện mới hung dữ trừng mắt nhìn cậu ta một cái, Cao Trạch Tinh liền ủ rũ như quả cà bị đập dập quay về chỗ ngồi.
Buổi chiều vừa tan học, Châu Thiện ung dung thu dọn đồ đạc của mình, Cao Trạch Tinh lại ào tới như cơn gió: “Lão đại, mấy chuyện nặng nhọc này cứ để tiểu đệ làm, chị cứ nghỉ ngơi.”
Thôi xong, đứa trẻ này xem ra thật sự bị phim ảnh hại rồi.
Việc làm ăn của phòng băng hình huyện La Hoa không biết đã trở nên tốt lên từ lúc nào, phong trào Người Trong Giang Hồ lan tràn một cách im lặng trong trường học, trong nhất thời, khắp đường phố đều là dân anh chị miệng ngậm tăm ra vẻ ngầu.
Châu Thiện đầu đen sì đón nhận cặp sách mà Cao Trạch Tinh cung kính đưa tới chuẩn bị về nhà.
Cô bé vừa ra khỏi cổng trường, đã nhịn không được quay người: “Cậu làm cái quỷ gì thế?”
Cao Trạch Tinh cao hơn cô bé ít nhất hai cái đầu, ngại ngùng tự xoa đầu: “Tiễn lão đại về nhà.”
Châu Thiện quay đầu đi thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận