Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 307: Chương 307

Châu Thiện lắc đầu, nói:
“Bà cũng là đồng lõa lớn nhất. À, điện thoại của chúng tôi ở đâu?”
Bây giờ bà nội Năm rất sợ Châu Thiện, mức độ máu lạnh của cô hoàn toàn không giống vẻ ngoài thiếu nữ thanh xuân hoạt bát. Bà nội Năm là phụ nữ người Miêu, lúc cỡ tuổi như Châu Thiện khó mà có quyết đoán giống như cô, bà ta cũng biết mình yếu hơn người ta, đành trầm mặc cúi đầu, chỉ ra ngoài từ đường:
“Đồ vật đều ở trong kho thóc.”
Châu Thiện hừ một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài nhà, Phó Kỳ Thâm theo sát.
Bà nội Năm suy sụp ngã xuống đất, trong lòng biết lúc này đại thế đã mất, nhìn hai người rời đi bà ta mới run rẩy nhặt con bò cạp siêu to ở dưới đất lên, con này độc nhất trong đám độc vật mà bà ta nuôi, bà ta có thể miễn dịch với độc vật bình thường, chỉ riêng con bò cạp này là không thể.
Bà nội Năm dứt khoát đâm đuôi bò cạp vào cánh tay gầy gò của mình:
“Ông Năm, tôi đến với ông đây!”
Phó Kỳ Thâm tìm được đồ vật của họ trong kho thóc, hai chiếc điện thoại di động vẫn còn. Lúc này trăng đã treo cao, các nhà trong thôn đóng kín cửa sổ, trừ chút ánh đèn của từ đường ra thì không có ánh sáng khác.
Châu Thiện bấm số điện thoại của đồn công an, cô không giấu giếm, báo cáo sự kiện lừa gạt phát sinh ở đây cho cảnh sát. Bởi vì người bị hại đều là thiếu nữ nên thái độ của cảnh sát rất nghiêm túc, lập tức lập án. Trí nhớ của Phó Kỳ Thâm rất giỏi, lúc đến đây cậu có chú ý, nên biết đại khái vị trí của thôn.
Báo án xong hai người lại gọi điện thoại về nhà báo bình an, cha mẹ của hai nhà đều sốt ruột muốn khóc, gọi mấy chục cuộc điện thoại không bắt máy, họ đang sốt ruột muốn đi báo án thì hai người liên lạc, các phụ huynh mới yên lòng. Châu Thiện không báo cho cha mẹ biết chuyện trải qua, nói dối rằng hai người đi tiệm internet chơi suốt đêm, bởi vì ngủ quên nên không nghe tiếng chuông điện thoại. Phan Mỹ Phượng nghe xong giận điên lên, ở trong điện thoại mắng xối xả, lại hỏi hai người đang ở đâu, có cần họ đón không.
Châu Thiện đánh trống lảng, nói ngày mai mình tự về, sau đó bình tĩnh cúp máy trong lửa giận của Phan Mỹ Phượng.
Cánh mũi Phó Kỳ Thâm giật nhẹ:
“Dường như có cái gì cháy.”
“Đúng thật”
Còn chưa nói xong hai người nhớ đến cái gì, kinh khủng ngước đầu nhìn. Chỉ thấy từ đường lửa cháy nghi ngút, khói đen toát ra từ nửa phần sau, tiếng gỗ bị đốt cháy đì đùng càng lúc càng lớn, từ đường dần dần rơi vào biển lửa.
Hai người lo nghe bà nội Năm kể chuyện, quên mất quan tài còn cháy. Trên quan tài bôi cây trẩu, vốn đã cháy mạnh còn có màn che rách ở phía sau bắt lửa, cộng thêm kết cấu chủ yếu của từ đường là chất liệu gỗ, bị cháy cũng chẳng có gì lạ.
Dù sao là nơi tội ác, bị cháy cũng kệ nó, nhưng mà
“Người phụ nữ kia còn chưa đi ra."
Bà nội Năm vốn lớn tuổi, thêm vào trên người bị thương nặng, hiện tại có lẽ không có sức lực chạy ra biển lửa.
Châu Thiện không dám chậm trễ, dồn sức bay lên, chân đạp vài cái đã lao vào biển lửa, Phó Kỳ Thâm không kịp ngăn cản cô.
Châu Thiện che mũi lao vào linh đường cháy mạnh thì thấy bà nội Năm ngã xuống đất, mắt mũi miệng đều chảy ra máu đen, không biết sống chết.
Châu Thiện thăm dò hơi thở, phát hiện bà nội Năm đã sớm ngừng thở, chết rồi.
Mặc dù như vậy, Châu Thiện cũng không muốn để xác chết của bà nội Năm ở lại biển lửa, cô mang xác chết ra, đặt trên đất trống rộng lớn trước từ đường.
Khi Châu Thiện ra từ đường thì các thôn dân đã bị kinh động, người bưng thau gỗ người bưng thùng gỗ, bận rộn vô cùng, tiếng la cứu hỏa liên tiếp vang lên:
“Dập lửa, cứu hỏa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận