Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 145: Chương 145

Mãi đến bây giờ, đứa trẻ này đã được nuôi ở nhà họ Chân hơn một tháng, bởi vì nhận nuôi được làm lặng lẽ qua mắt mẹ chồng, bình thường mẹ chồng không ở chung với họ nên đến bây giờ còn chưa biết trong nhà thêm một một đứa bé.
Ngô Uyển Thanh vốn định chờ Chân Quảng và em bé bồi dưỡng ra cảm tình rồi hai vợ chồng mới nói thẳng cho mẹ chồng biết.
Đến lúc đó dù mẹ chồng không thích em bé được nhận nuôi, nhưng vì thương con trai nên đành nhắm mắt đồng ý.
Nhưng bây giờ thì không cần làm điều này nữa, Ngô Uyển Thanh đã có bầu con ruột của mình, đứa bé sơ sinh ở trong nhà nhìn sao cũng không vừa mắt.
Nếu Ngô Uyển Thanh nuôi đứa bé này, chẳng lẽ chờ nó lớn lên giành gia sản với con của mình à?
Nghĩ đi nghĩ lại, Ngô Uyển Thanh cảm thấy đứa trẻ này vẫn không là không thể giữ.
Một là hiện giờ không cần thiết để nhận nuôi đứa trẻ này, đứa bé ở lại nhà, đợi đến lúc cô ta đi sinh, không nghi ngờ gì nó sẽ cướp mất sự chú ý của đứa con ruột, mà điểm này cô ta không thể nào chấp nhận được. Trước đó không có con của mình, chỉ có thể giúp người khác nuôi con cũng đành, giờ có con ruột của mình rồi, cô ta mới không thèm nuôi con cho người khác!
Ngô Uyển Thanh xoa xoa cái bụng vẫn chưa nhô lên của mình, âm thầm hạ quyết tâm.
Sau khi hạ quyết tâm, cô ta liền tìm chồng thương lượng về việc gửi trả đứa nhỏ về, Chân Quảng ban đầu có chút không muốn đồng ý, đứa nhỏ này nuôi cũng được hơn tháng rồi, cũng có chút tình cảm, hơn nữa nhà họ Chân thực sự cũng không thiếu chút tiền sữa này. Cộng thêm anh ấy luôn cảm thấy từ sau khi làm xong thủ tục nhận nuôi, đứa trẻ này cũng đã coi như một nửa người nhà họ Chân, lúc này lại đưa trả về, thực sự có chút thất đức.
Nhưng trong lòng Ngô Uyển Thanh lại có suy tính của riêng mình, cô ta rất nhanh đã tìm được lý do —— đứa trẻ này quấy đêm, đêm nào cũng làm ầm ĩ. Ngô Uyển Thanh vốn mang thai đã không được yên ổn cho lắm, thời gian trước còn phải nằm trên giường bảo vệ thai, giờ đứa nhỏ này khiến cô ta không thể nghỉ ngơi cho tốt, sắc mặt cũng tệ, khẳng định sẽ có ảnh hưởng đến sức khỏe cô ta.
Cô ta hờn dỗi nói: “A Quảng, em biết anh thích trẻ con, nhưng chúng ta sắp sửa có con của mình rồi, nếu giữ đứa bé này lại, ngộ nhỡ va chạm với con mình thì làm thế nào? Còn nữa, nếu như sau này con chúng ta không thích người anh này thì làm sao?”
Vợ yêu nói đích thực khá có lý, giữa con nuôi và con ruột rất dễ phát sinh mâu thuẫn, Chân Quảng có bà con thân thích chính vì chuyện này mà làm ầm ĩ đến mức gà bay chó chạy. Cộng thêm, con ruột mình so với con nhà người ta đứa nào quan trọng hơn, tin rằng trên thế giới tuyệt đại đa số người đều sẽ có cùng một câu trả lời, cho nên anh ấy cũng dần dần xuôi theo Ngô Uyển Thanh.
Đợi khi cái thai của Ngô Uyển Thanh đã khá ổn định, bọn họ lại tìm một lý do trả đứa bé về. Ngô Uyển Thanh vốn còn muốn đòi hai mươi ngàn chi phí dinh dưỡng kia về, nhưng Chân Quảng lại kiên quyết ngăn cản hành động này của cô ta, Chân Quảng còn đóng gói số bỉm sữa mua cho đứa trẻ này đưa hết cho đôi vợ chồng già kia.
Cho dù như vậy, đôi vợ chồng già đó vẫn không vui. Bọn họ chỉ có đứa con gái một, trong cơn tức giận đuổi con gái ra khỏi nhà, không ngờ được lại vì vậy mà ép chết con gái cưng, hiện giờ hai ông bà già nhìn thấy kẻ đầu sỏ hại chết con gái mình liền tức giận, tìm một nhà tử tế đưa nó đi coi như cắt đứt duyên phận này, muốn bọn họ nuôi đứa trẻ, thật lòng đón nhận là không thể nào.
Đôi vợ chồng già đó đều không muốn đứa bé này, ôm lấy đứa trẻ lại đến nhà họ Chân làm ầm ĩ, nói bọn họ nhận nuôi đứa trẻ nhưng lại vô duyên vô cớ vứt trả về, đây cũng coi là tội bỏ rơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận