Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 268: Chương 268

Cảnh sát dẫn đầu huơ tay trước mặt, thế giới quan của hắn dường như bị sụp đổ:
“Ôi trời, người gì vậy?”
Cảnh sát còn chưa nói xong đã thấy Châu Thiện dìu một người đẫm máu trở lại vị trí cũ, vẻ mặt rất nghiêm túc:
“Tầng hai.”
Cảnh sát: chủ nghĩa duy vật của Mác học hơn hai mươi năm có lẽ sắp nát.
Công việc quan trọng hơn, cảnh sát miễn cưỡng bỏ qua các loại phi khoa học trước mắt mình, bọn họ cũng ngửi được mùi máu và mùi hôi. Cảnh sát giao lưu với nhau bằng ánh mắt, cầm súng lao thẳng lên tầng hai.
Rất nhanh, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng như địa ngục trên tầng hai: tay chân cụt đầy đất, miệng vết thương không đồng đều, giống như bị cái gì cắn. Sàn tầng hai bê bết máu đen thui, thịt vụn văng tung tóe, mấy cái đầu máu me nhầy nhụa lăn lóc.
Cảnh sát cũng không phải người sắt, thấy thế vội chạy ra khỏi phòng nôn ói.
Tô Đình và Cẩu Phương Vân vốn muốn lên tầng hai, nhưng bị người dựa vào ngực Châu Thiện hấp dẫn tất cả chú ý:
“Triệu Mỹ!”
Người mà Châu Thiện cứu ra đúng là Tô Triệu Mỹ. Cô ta vốn là người xinh đẹp đáng yêu, trong ba ngày mất tích bị hành hạ không ra hình người, toàn thân đẫm máu. Tô Triệu Mỹ mặc áo cưới rách rưới, giống như bị người xé nát, chỉ có thể miễn cưỡng mấy chỗ quan trọng.
Thủ đô còn đọng tuyết chưa tan, không biết tại sao trong căn biệt thự kia không mở máy điều hòa, Tô Triệu Mỹ bị đông lạnh toàn thân cứng ngắc, chỉ còn một hơi thở, cho nên Châu Thiện quyết định cứu cô ta ra, chữa trị trước.
Xe cứu thương đã chờ bên ngoài, mấy người vội nâng Tô Triệu Mỹ lên xe cứu thương, bật máy điều hòa lên cao vài độ.
Châu Thiện giơ tay chỉ vào phần eo của Tô Triệu Mỹ bị vải bó chặt:
“Vết thương trí mạng ở đây, tôi đã cầm máu giúp cô ấy. Các người chú ý một chút."
Nói xong câu kia, Châu Thiện nhảy xuống xe cứu thương.
Cẩu Phương Vân vội thò đầu ra:
“Đại sư đi đâu vậy?”
Châu Thiện gật đầu ra hiệu:
“Bắt hung thủ.”
Lúc bọn họ đến, trong biệt thự trừ xác của người bị hại và Tô Triệu Mỹ ra đã không có người khác. Châu Thiện nhìn đống tay chân cụt trong căn phòng rất nhanh nhìn ra những người này phỏng chừng đều là bị ăn thịt. Lúc ấy Tô Triệu Mỹ nằm trên chiếc giường lớn, rất suy yếu, phần eo bị thủng một lỗ lớn, bị cứng rắn cắn xuống một miếng thịt, lòi ra nội tạng.
Lúc ấy Tô Triệu Mỹ đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan, Châu Thiện ra tay bảo vệ mạng sống của cô ta, điều này làm Châu Thiện hao phí nhiều pháp lực. Nếu gặp người bình thường thì với vết thương này Tô Triệu Mỹ chết chắc, vách bụng của cô ta đã bị ăn gần hết, không có vách bụng thì đương nhiên sống không nổi, là Châu Thiện thi pháp lấp lại.
Châu Thiện thầm tính toán, lỗ rồi, vận dụng nhiều pháp lực như vậy. Nhưng ngẫm lại cứu một mạng người hơn tạo Phù Đồ bảy bậc, cứu người đáng cứu là bao nhiêu tiền cũng không bằng.
Châu Thiện biến mất ở trước mặt mọi người, ngay cả Thẩm Quan Tâm cũng không tìm được cô.
Đến nơi yên lặng, Châu Thiện mới móc ra một thứ đẫm máu từ trong ngực.
Lúc ấy Châu Thiện phá cửa mà vào, nhìn thấy cảnh tượng là Tô Triệu Mỹ mặc áo cưới rách rưới nằm trên chiếc giường lớn, vết thương trên bụng còn nóng hổi, rõ ràng là hung thủ phát hiện có người đến, vừa chạy đi không lâu.
Kumanthong này là Châu Thiện moi ra từ trong bụng của Tô Triệu Mỹ, phỏng chừng hung thủ đi vội vàng, sơ ý hoảng loạn quên mang theo.
Lại là Kumanthong!
Khoan, tại sao cô dùng chữ lại?
Châu Thiện nắm chặt Kumanthong kia, mặt không cảm xúc bóp mạnh. Kumanthong tinh trí mà đẫm máu biến thành đống xương vụn trắng tinh trong tay Châu Thiện.
Búp bê Kumanthong này chỉ là dụng cụ chứa, Kumanthong thật sự có lẽ đã được cuộc sống mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận