Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 173: Chương 173

Châu Thiện nghe thế chỉ bình thản gật đầu.
Trì Thu Đình vội vàng lên tiếng: “Đại sư, ban đầu con trẻ cũng không hiểu chuyện, pháp khí đó bán bao nhiêu tiền? Giờ tôi bù lại cho ngài được không?”
Châu Thiện chỉ lặng lẽ nhìn bà ấy một cái, Trì Thu Đình có chút thấp thỏm, từ gương chiếu hậu vội vã nhìn cô một cái, rất lâu sau, mới nghe Châu Thiện mở miệng nói: “Không lấy tiền.”
Con mắt âm dương kia của cậu vốn cũng là do cô mà ra, càng không nói tới bản thân cô đã nợ Phó Kỳ Thâm một đoạn nhân quả, hiện giờ vẫn chưa trả hết, nếu lại đòi tiền, chẳng phải sẽ càng nợ nhiều hơn? Nợ tiền dễ đền, nợ tình khó trả.
Trì Thu Đình nắm lấy vô lăng xe, giọng nói của bà ấy có chút chua xót, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười: “Vậy thì cám ơn đại sư nhiều.”
Huyện La Hoa cách thành phố Bình Viễn hơn ba giờ lái xe, trong đó phải đi qua quốc lộ và tỉnh lộ, họ cũng đã dành không ít thời gian ở huyện La Hoa, cộng thêm trời nhiều mây từ sớm, sau khi xe lên đường được hơn một tiếng đồng hồ thì sắc trời dần tối, mây đen ngập tràn, bao phủ cả trăng sao. Mở cửa xe còn có thể ngửi được một chút mùi bùn tanh, nghe thấy tiếng chim hót líu lo về tổ muộn.
Xe đang chạy trên một đoạn đường núi ngắn, bên phải là một con sông phẳng lặng rộng hơn mười mét, cũng là con sông duy nhất của thành phố Bình Viễn —— sông Bình Viễn.
Châu Thiện đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Không đúng, ở đây có chút không đúng: “Đợi đã, dừng xe.”
Vốn không có nhiều xe chạy trên con đường này, hiện giờ chỉ có chiếc xe này của bọn họ đang bật đèn pha chạy trên con đường tối mịt.
Tuy Trì Thu Đình có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo lời dừng xe lại: “Sao vậy?”
“Quay đầu, về trạm dừng nghỉ.”
Cô đang nói tới một thôn xóm nhỏ đi qua mười mấy phút trước, bởi vì giáp đường quốc lộ, tác dụng của xóm nhỏ đó cũng dần được phát triển thành một trạm dừng nghỉ nho nhỏ, tài xế mệt rồi có thể cung cấp nước nôi chỗ nghỉ, bên trong còn có một trạm xăng.
Phó Kỳ Thâm cũng nắm cổ tay phải: “Mẹ, trở về đi.”
Trì Thu Đình không hiểu nổi, trên mặt càng là sự nghi ngờ: “Về thì không kịp buổi học sáng mai mất.”
Châu Thiện đã xin nghỉ tận mấy ngày, học sinh sang năm sắp sửa thi lên cấp ba chẳng lẽ không nên coi trọng việc học hơn sao? Đương nhiên, không thể coi Châu Thiện như một học sinh bình thường, cô không cho qua đó, khẳng định sẽ có nguyên nhân khác.
“Vậy thì không lên lớp nữa.” Châu Thiện cảnh giác quét mắt một vòng xung quanh: “Nhanh trở về, không về nữa thì muộn mất đấy.”
Bọn họ bị người ta nhắm trúng rồi!
Trì Thu Đình thấy cô bắn tiếng đe dọa, quả tim trong lồng ngực cũng bất giác nhảy dựng lên, ngơ ngác quay đầu xe: “Được, tôi trở về.”
Chân bà ấy vừa đạp chân ga chưa quá mười hai mươi giây, lái ra khỏi chỗ ban đầu, đã nghe thấy mấy tiếng vang ầm ầm sau lưng, như trời long đất lở, mấy người ngồi trên xe cũng chấn động theo sự xóc nảy của xe.
Chỉ thấy rừng cây đá tảng trên sườn núi toàn bộ đều đang không ngừng trượt xuống núi với âm thanh vang dội. Nếu bọn họ chậm thêm phút nữa, nhất định sẽ bị đống đá rơi này vùi lấp, mà một mé bên kia núi chính là sông Bình Viễn, dòng sông Bình Viễn tuy bình lặng nhưng sâu đến năm sáu mét, một khi rơi xuống, bọn họ liệu còn mạng không?
Thế mà lại là núi đất sạt lở, nhưng thành phố Bình Viễn đã nửa tháng nay không có mưa rồi, đang yên đang lành sao lại xuất hiện đất núi sạt lở?
Trì Thu Đình bị dọa hết hồn, quần áo trên người rất nhanh đã bị mướt mồ hôi, trong lòng còn sợ hãi, bà ấy không dám trì hoãn, đạp chân ga không dừng, xe lao vút về hướng vừa đến với tốc độ như tên vừa lao khỏi cung.
Châu Thiện lại bình tĩnh quay đầu, nhìn chăm chú phía sau một lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận