Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 359: Chương 359

Lục Áp luyện hóa hàn tinh màu tím thành vũ khí xong sắc mặt lại trắng hơn, y dửng dưng trả Tử Sát Thương lại cho cô, hờ hững chỉ vào giữa hai chân mày của mình:
“Thử xem, đâm vào đây.”
Sơn Từ chỉ là một Sơn Thần nhỏ bé, phải bị thương thì cô mới biết cái gì là tổn thương, nhưng cô chưa chết, tự nhiên không biết từ ‘binh giải’, khi Lục Áp Chân Quân nói chuyện thì dùng chân linh, khiến người bất giác muốn làm theo lời y.
Tử Sát Thương rất xinh đẹp, vừa lúc Sơn Từ muốn tìm vật sống thử nghiệm.
Vì thế Sơn Từ khờ ngốc nghe lời nâng lên Tử Sát Thương đâm trúng chân linh của Lục Áp.
Nhưng Sơn Từ không dám dùng sức nên chân linh của Lục Áp chỉ bị nứt một chút.
Lục Áp cổ vũ:
“Đâm mạnh chút.”
Vì thế Sơn Từ tiếp tục cẩn thận dè dặt đâm sâu vào.
Ngay sau đó, chân thần thiên tư siêu đẳng, địa vị cao quý từng tấc nát thành tro bụi ở trước mặt Sơn Từ, cô ngẩn ngơ.
Giọng nói của Lục Áp còn quanh quẩn trong núi Vô Tà:
“Thật có lỗi với ngươi.”
Ai cũng không ngờ, Lục Áp Chân Quân nổi tiếng ngang với Nữ Oa, Bàn Cổ cứ như thế thần kỳ chết trong tay tiểu tiên không ai biết.
Sơn Từ cứ như thế mơ hồ nợ Lục Áp Chân Quân một mạng.
Thì ra lúc ấy chướng khí ma giới ngùn ngụt, Lục Áp lại trúng một kích liều mạng của ma đầu, khi y bị thương nặng rút khỏi ma giới mới biết mình dính ma khí, sản sinh tâm ma.
Ma khí là kẻ thù không đội trời chung với người trời, dù là chân thần viễn cổ cũng không ngoại lệ, chỉ cần tâm ma ăn mòn kim thân thì mặc kệ y thêm vào bao nhiêu thứ cho kim thân cũng vô dụng, sớm muộn gì đọa vào ma đạo. Cho nên, Lục Áp mới chọn chốn không người, núi Vô Tà thì kéo dài mấy nghìn dặm không thấy bóng người.
Lục Áp vốn sắp thiên nhân ngũ suy, gặp gỡ tiểu tiên Sơn Từ chẳng qua là tăng tốc tiến trình này, là số phận, cũng là món nợ.
Châu Thiện lắp bắp nói:
“Không thể nào, Lục Áp Chân Quân sớm bỏ mạng."
Diêm Vương ngắt lời cô:
“Chân thần được Thiên Đạo che chở, cũng có thể đầu thai. Huống chi Chân Quân chẳng qua là nguyên thần tan biến, tàn hồn trốn vào tiểu thế giới, không giống như Nữ Oa Chân Thần binh giải tiêu tan trong trời đất.”
Sắc mặt của Châu Thiện rất nhiều màu.
Lúc ấy Sơn Từ ám sát một chân thần, Thiên Đạo vô tình, lôi kiếp kéo đến, gọi là ‘thiên phạt’.
Lục Áp Chân Quân có công trong đại chiến thần ma, lại che chở loài người, công đức nhiều hơn Nữ Oa lấy thân vá trời. Cô giết một vị đại năng như vậy tự nhiên phải bị thiên phạt.
Nếu không phải Lục Áp chủ động dụ cô giết mình, e rằng khoảnh khắc cô ra tay đã bị Thiên Đạo giận dữ đánh trở về nguyên hình.
May mà Lục Áp biết lợi và hại trong đó, để lại vài món pháp bảo cho cô, khiến cô không đến mức bị lôi kiếp đánh tan. Hơn nữa trước khi chết Lục Áp dạy cho cô tâm pháp hô hấp, khiến tu vi của cô tiến bộ. Sau khi chân tiên viễn cổ lần lượt bỏ mạng. Cô trở thành nhân tài mới xuất hiện, hơn nữa tỏa sáng chói mắt.
Lục Áp đối với cô chỉ là có duyên gặp gỡ, nhưng xem như một nửa sư phụ của Sơn Từ.
Vẻ mặt của Châu Thiện cực kỳ phức tạp, còn muốn giãy giụa:
“Vậy Lục Áp và Phó Kỳ Thâm có quan hệ gì?”
Diêm Quân đau xót nhìn cô:
“Thần Quân đoán không ra sao?"
A, đương nhiên cô đoán được, chắc Tiêu Trường Các là một lũ tàn hồn của Lục Áp, còn Phó Kỳ Thâm là Tiêu Trường Các chuyển kiếp.
Châu Thiện bất đắc dĩ khoát tay: “Ta biết rồi, ngươi hãy cho ta thời gian bình tĩnh đã.”
Diêm Quân dễ nói chuyện vô cùng, khói xanh trên đỉnh đầu người giấy dần tắt, người giấy ban đầu tứ chi đứng thẳng giờ nhẹ nhàng rơi xuống đất, chắc âm binh đã về Suối Vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận