Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 221: Chương 221

Ban đầu Châu Thiện chỉ nhìn thoáng qua cô gái quần đỏ, không chú ý nhiều. Nhìn sơ thì cô gái kia trừ vẻ ngoài ra còn lại rất bình thường, cho nên Châu Thiện không hứng thú với cô ta, nhưng sau khi được Phó Kỳ Thâm nhắc nhở, cô cẩn thận quan sát cái bóng của mấy cave cách xa hơn vài chục mét, mới phát hiện một chút manh mối.
Bên kia tổng cộng có năm cave, nhưng cái bóng chiếu trên tường thì có đến sáu!
Những cave kia gần sát nhau, cái bóng kéo dài đan vào nhau, thoạt trông là một đoàn bóng đen, muốn nhìn ra tổng cộng có mấy cái bóng là điều vô cùng khó khăn, Châu Thiện phải híp mắt xem một hồi lâu mới xem rõ ràng.
Bảy cái bóng đen hẹp dài dây dưa với nhau như những con rắn vặn vẹo, dáng người yêu diễm giống như chủ nhân của chúng nó. Châu Thiện nhìn chằm chằm những cái đùi trắng nõn một lúc lâu, ngạc nhiên phát hiện cô gái quần đỏ lúc trước hấp dẫn ánh mắt của mình có đến hai cái bóng!
Một cái bóng bày ra tư thế hút thuốc giống như chủ nhân, một cái bóng khác thân hình càng thêm quyến rũ, eo nhỏ cơ hồ cong chín mươi độ, tóc như thác đổ, một cục đen xì, nhưng mà kỳ dị là Châu Thiện cảm giác cái bóng đen kia đang cười.
Nụ cười đó khiến người rất khó chịu.
Nơi này gần làng chơi nổi tiếng, bên ngoài khu phố thì xa hoa trụy lạc, các loại quán bar, quán ăn đêm nhiều không đếm xuể, còn con phố này lạnh lẽo hơn chút, nhưng vẫn đầy đàn ông đi kiếm gái, hai học sinh như Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm đứng ở đây thoạt trông hơi đột ngột.
Tuy cả hai nấp trong bóng ma, nhưng ánh mắt không kiêng dè gì vẫn khiến các cave chú ý, cô gái quần đỏ phát hiện ra bọn họ trước nhất, lười biếng phà ra một vòng khói, hai chân gác chéo đứng nghiêng, cười quyến rũ với Phó Kỳ Thâm:
“Cậu đẹp trai, qua đây chơi không, cả đêm hai trăm.”
Châu Thiện quay đầu đi luôn.
Phó Kỳ Thâm liếc người phụ nữ kia, bước nhanh theo kịp: “Mới vừa rồi là thứ gì?”
Phó Kỳ Thâm quan sát lâu hơn Phó Kỳ Thâm, nên cũng thấy thứ đó nhiều hơn chút. Cái bóng dư ra đó trơn bóng như rắn, bày ra các tư thái quyến rũ, hơn nữa dường như có thể dung hợp vào cái bóng vốn có của cô gái đồ đỏ.
Châu Thiện đi xa mấy trăm mét, mãi khi khuất khỏi tầm mắt của đám cave mới thả chậm bước chân:
“Đó là La Sát.”
La Sát là một loại ác quỷ, đặc điểm lớn nhất là La Sát nam cực kỳ xấu, vẻ ngoài của La Sát nữ thì vô cùng xinh đẹp, đương nhiên, điểm chung của Quỷ La Sát là sống nhờ vào ăn máu thịt người.
Loại quỷ vật này chẳng phải bị nhốt vào âm ty không cho vào trần gian sao? Tại sao nơi này lại có một con La Sát nữ?
Nhưng nếu cô ta xuất hiện vào đêm nay thì chắc chắn sẽ không trở về tay không, tức là tối nay La Sát nữ ít nhất sẽ ăn một người, Châu Thiện đương nhiên không thể ngồi xem mặc kệ.
Sau khi có quyết định, Châu Thiện quẹo cua:
“Cẩn thận theo kịp."
Châu Thiện nhảy người lên tường vây, nhanh nhẹn như một con mèo, lặng lẽ lướt qua. Phó Kỳ Thâm do dự một lúc, dùng pháp môn mà Châu Thiện dạy cho cẩn thận dè dặt theo kịp, vòng về ngõ nhỏ kia.
Trong mấy phút ngắn ngủi, La Sát nữ đã tìm được mối làm ăn đêm nay, một người say mới đi nhậu từ con phố bên cạnh về.
Người say mặt đỏ bừng, rút mấy tờ tiền giấy màu đỏ ra khỏi ví da vỗ vào bộ ngực mềm mại của La Sát nữ, ôm eo cô ta nôn nóng đi vào trong.
Mấy cave ở bên cạnh đều lộ ra biểu cảm hoặc ghen ghét hoặc đố kỵ. Tuy người đàn ông này hôi mùi rượu nhưng nhìn ví da phình ra thì biết rất có tiền, quan trọng nhất là người đàn ông này bề ngoài không sứt sẹo, khá đẹp trai, nhưng biết làm sao được, cô gái kia trẻ tuổi xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận