Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 56: Chương 56

Người trong phòng bệnh đều bị dọa giật mình: “Đây là thứ gì?”
Trì Thu Đình ngơ ngác, dừng khóc, cô ấy vừa định cầm tấm thẻ gỗ kia, lại rất nhanh ném tấm thẻ gỗ về chỗ cũ như bị đốt cháy: “Nóng quá!”
Những khí đen đó tản ra từ trong cơ thể của Phó Kỳ Thâm, dần dần bao trùm cơ thể cậu bé vào trong màn đen như mực.
Không biết qua bao lâu, những khí đen đó mới dần dần nhạt đi, gương mặt trắng bệch của Phó Kỳ Thâm dần trở nên hồng hào.
Trì Thu Đình lập tức nhớ tới câu nói của Châu Thiện: “Có tiểu nhân quấy phá!”
Mấy người Trì Thu Đình vốn cho rằng chuyện đã lắng xuống, nơm nớp lo sợ đang muốn dần qua đó.
Kết quả đám khí đen kia đột ngột rít lên, tiếng kêu thảm thương gần như muốn chọc thủng màng nhĩ bọn họ, bốn người đứng trong phòng bệnh đều bị tiếng kêu này dọa cho ngã bệt xuống đất.
Khí đen không muốn bó tay chịu trói, tụ thành một gương mặt quỷ rợn người, đen sì không ngừng quay cuồng, giống hệt mực tàu, nó muốn vùng vẫy thoát ra khỏi tấm thẻ gỗ đó.
Chính trong lúc này, tấm thẻ gỗ hình giọt nước tỏa ra kim quang, tượng nữ thần trong đó ánh mắt dường như sâu hơn, từ trong cái miệng thanh tú phun ra một sợi tơ đỏ, sợi tơ đỏ đó tụ lại thành một tấm lưới giữa không trung, bao phủ đám khí đen vào giữa một cách chắc chắn.
Khí đen vốn muốn tiếp tục vùng vẫy, nhưng nó dường như không làm được gì tấm lưới đỏ kia, rất nhanh đã bị trói chặt, chỗ tiếp xúc với lưới đỏ nhanh chóng bốc lên khói trắng, càng co càng nhỏ, rồi xóa sạch không còn lại gì.
Vào khoảnh khắc khí đen tiêu tán, thẻ gỗ cũng rơi một phát xuống chăn.
Phó Kỳ Hành chỉ vào tấm thẻ gỗ đó, môi vẫn đang run lẩy bẩy: “Đây là cái gì? Thứ vừa chui ra khỏi người Thâm Thâm là cái gì nữa?”
Trong phòng bệnh im lặng như tờ, tấm thẻ gỗ yên lặng nằm trên chăn, giống như tất cả vừa nãy đều là ảo giác.
————
“Cái gì? Ngài muốn rải tin tức núi Vân Tiêu có long mạch ra ngoài?”
Châu Thiện trấn tĩnh gật đầu, cô bé ngược lại không ngờ một ngọn núi nhỏ cao chưa đến trăm mét lại có cái tên chính thức như vậy.
Văn lão thấy hơi lạ: “Ngài không sợ đánh rắn động cỏ sao?”
Châu Thiện lắc đầu: “Chẳng qua để ông thuận miệng tung ít lời đồn trong thôn thôi.”
Đâu chỉ là đánh rắn động cỏ, cái cô bé cần làm là dụ rắn ra khỏi hang.
Bày ra trận khóa rồng và hoán đổi mệnh cách của hai người Phan Mỹ Phượng đều liên quan đến cái thôn dưới chân núi Vân Tiêu, cái này là trùng hợp sao? Châu Thiện trước giờ không tin sự trùng hợp, cô bé để Văn lão tung ra tin tức núi Vân Tiêu có long mạch, chẳng qua là muốn dụ ra chủ mưu mà thôi.
Hiện giờ phong thủy Huyền Học bị coi là lời bịa đặt phong kiến mê tín, cái thứ thoạt nghe qua thấy hài hước buồn cười như long mạch này, người bình thường sẽ không tin, cho dù có người tin, con người vốn đều tham lam, bọn họ sao có thể lan truyền loại tin tức này ra ngoài?
Suy cho cùng núi Vân Tiêu theo phân chia địa chất chính là địa bàn của thôn Hạ Đường, người của thôn Hạ Đường cũng không ngốc đến nỗi để người khác đến chia phần chuyện tốt này của họ.
Châu Thiện tính toán ngày hoàng đạo gần đây, chọn được mùng bảy tháng bảy âm lịch, chuẩn bị đổi lại mệnh cách của Phan Mỹ Phượng và Châu Gia Bình với công đức tu hành đại thiện vào ngày hôm đó.
Kẻ chủ mưu đứng sau hẳn là nhắm vào mệnh cách của Châu Gia Bình, ánh sáng công đức cả người của Châu Gia Bình, ngay cả vận may của người vợ cũng trở nên cực tốt, còn về Phan Mỹ Phượng, cô ấy chỉ là vận khí không tốt lắm, người làm phép lúc đổi mệnh cách không cẩn thận liên lụy đến cả cô ấy.
Có điều cứ như vậy, người được lợi sẽ có hai mệnh cách, hai cái tranh chấp, sẽ luôn phải phân ra thắng bại, theo lý mà nói, có lẽ là mệnh cách của Châu Gia Bình đã thắng, nhưng mệnh cách của Phan Mỹ Phượng cũng không thua hoàn toàn, mà ẩn nấp trong cơ thể người đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận