Long Phù

Chương 102: Công lao (2)

Chương 102: Công lao (2)
- Lần trước quận chúa ra lệnh, để cho Thập Cửu điện hạ và Bá Nam Tuần Phủ ở trong một tháng tiêu diệt Tà Giáo, hiện tại một tháng gần tới, Tà Giáo tiêu diệt xa xa khó vời, có cần nghiêm phạt hay không?
Ngọc Hương hỏi dò.
- Ta quy định kỳ hạn như vậy là muốn bức dư nghiệt Hiến triều hiện thân, không nghĩ tới lão Thập Cửu lại không cấu kết với bọn hắn, làm việc có thể nói cẩn thận chặt chẽ, hơn nữa lần này hắn đánh chết Hắc Sát Biên Bức, Âm Dương Tú Sĩ, đã có công lao.
Lâu Bái Nguyệt tự định giá:
- Nếu ta làm quá mức, bên triều đình sẽ có chỉ trích. Nhưng ta thật rất muốn nhìn lá bài tẩy của hắn, bức là phải bức một chút.
- Quận chúa!
Thời điểm Lâu Bái Nguyệt muốn hành động, Diệu Hương vội vội vàng vàng tiến đến:
- Thập Cửu điện hạ lại đánh chết hai lão ma đầu, Huyết Hồn Giáo Chủ và Bách Độc Đạo Nhân, thi thể đã do Bá Nam Tuần Phủ phái người chuyên môn vận chuyển đến hành cung. Trừ lần đó ra, hắn chém bốn trăm kỵ binh Man tộc, còn có ba bốn trăm giáo đồ Tà Giáo.
- Cái gì?
Lâu Bái Nguyệt đập bàn:
- Hắc Sát Biên Bức, Âm Dương Tú Sĩ, Huyết Hồn Giáo Chủ, Bách Độc Đạo Nhân đều bị hắn giết chết, tất cả ma đầu gây họa đều chết ở trong tay hắn, loại công lao này, chỉ sợ ta đã không có lý do gì buộc hắn, từ phương diện nào đó mà nói, hắn đã tiêu diệt hết Tà Giáo. Hơn nữa hắn còn vừa thủ vững vừa luyện binh, bất kỳ tình huống nào cũng không có sai lầm. Xác thực là không có biện pháp.
- Đúng rồi, hiện tại danh tiếng của hắn rất tốt, cứu trên vạn người, hiện tại những người kia khắp nơi tuyên truyền, đã đồn giống như Phật Tổ tái sinh, có thể thấy được hắn rất biết vận hành.
Diệu Hương nhắc nhở Lâu Bái Nguyệt nên cảnh giác.
- Sớm biết hắn không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng vẫn quá coi thường, vừa ra kinh thành, hắn liền long quy đại hải, liên tiếp làm ra sự tình không thể tưởng tượng nổi, ngươi xem hắn hành sự rất có kết cấu, thu gom dân tâm, ám sát ma đầu, luyện binh cường thế, những sự tình này, ở rất nhiều năm trước hoàng thượng cũng từng làm qua.
Lâu Bái Nguyệt nhìn phương xa, tựa hồ đang suy tư đầu mối then chốt.
Mấy thị nữ không dám quấy nhiễu nàng.
Sau một hồi lâu, nàng mở miệng:
- Bên lão Thập thế nào? Hắn dẫn theo nhiều binh mã như vậy, hùng hổ đi đến, lẽ nào một chút thành tích cũng không có?
- Thập điện hạ đi Trà Huyện, cùng binh mã Man tộc giao thủ vài lần, chém đầu bốn năm trăm, tổn thất năm mươi ba binh lính.
Diệu Hương lấy ra tình báo:
- Đây là bản sao tấu chương do Thập điện hạ tự mình viết.
- Lão Thập thật không có tiền đồ, mới giết có vài người, mình đã tổn thất không ít, lại còn có mặt mũi đi tranh công đòi thưởng.
Lâu Bái Nguyệt nở nụ cười:
- Ngươi viết chiến công của Cổ Trần Sa, cho phi ưng truyền qua, ta xem mặt mũi của lão Thập để vào đâu.
Cách Trà Huyện trăm dặm có một huyện thành, tên là Lai Huyện, lúc này trong huyện thành bỏ hoang không có người ở, khắp nơi đều là vết máu, hiển nhiên là phát sinh qua đại chiến.
Trên tường thành còn có chiến sĩ mặc áo giáp, đen như nước sơn, tản mát ra khí tức cự thú, mỗi chiến sĩ đều uy mãnh hung hãn, tùy thời có thể xé rách hổ báo.
Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa ngồi ngay ngắn ở trong nha môn, huyện nha đã tổn hại, quan huyện và các tiểu lại nha dịch đều bị Tà Giáo bắt đi hiến tế, cả huyện thành sớm bị huyết tẩy qua một lần, lúc hắn tới là thành trống, vì vậy đóng quân ở nơi này, chặn đánh quân đội của Man tộc và Tà Giáo.
- Áo giáp và Hỏa Phù Thương còn chưa tới, bên lão Thất nói như thế nào? Nhất định muốn ngáng chân ta?
Cổ Chấn Sa hỏi dò gia tướng ở bên cạnh.
- Triều đình nói căn bản không có nhiều áo giáp và Hỏa Phù Thương như vậy, bất quá Thiên Công Viện đang gia tăng đẩy nhanh tốc độ. Mặt khác công tích chúng ta chém đầu Man binh đã báo lên.
Gia tướng rất cung kính nói.
- Quân đội dưới trướng Lâu Bái Nguyệt thuần một sắc Hỏa Phù Thương, ta không tin Thiên Công Viện không có tồn kho!
Cổ Chấn Sa hừ lạnh:
- Phụ hoàng bế quan, lão Thất giám quốc, hắn không dám đắc tội Lâu Bái Nguyệt, lại dám đắc tội ta.
- Đó là tự nhiên, ngươi là hoàng tử, có tư cách tranh vị với hắn.
Âm thanh từ phía sau lưng truyền đến, là Xi tiên sinh thần bí:
- Lâu Bái Nguyệt nói như thế nào đi nữa cũng chỉ là nữ tử, tuy được sủng ái, lại không có uy hiếp với Thất điện hạ, mượn hơi nàng, chèn ép ngươi là đương nhiên.
- Xi tiên sinh, không nghĩ tới lần này quân đội của Man tộc lại mạnh mẽ như thế, trong Thần Miếu Trà Huyện lại có Nguyên Soái Man tộc, nếu không phải ngươi âm thầm ra tay bảo hộ ta, chỉ sợ ta đã dữ nhiều lành ít.
Cổ Chấn Sa cũng âm thầm kinh hãi.
- Ta cũng chỉ có thể làm như vậy, quãng đường còn lại vẫn là chính ngươi đi, bằng không ngươi vĩnh viễn không có khả năng được Vu Đạo ưu ái, ngươi đã bước vào Đạo cảnh, ta cũng lưu lại không bao lâu, còn phải đi bồi dưỡng truyền nhân khác.
Xi tiên sinh nói rất trần trụi, bất quá Vu Đạo thượng cổ vốn chính là nhược nhục cường thực như vậy.
Cổ Chấn Sa nghe lời này, mí mắt nhảy lên, sát khí dật tràn, nhưng hắn vẫn kiềm chế:
- Đã như vậy, khi nào tiên sinh đi?
- Thời gian cũng không gấp, đến thời điểm nên đi sẽ đi.
Xi tiên sinh đột nhiên lui ra phía sau, ẩn dấu trong bóng đêm, giống như không còn tồn tại.
- Lần này ta chém giết mấy trăm Man binh, công lao không nhỏ, nếu như triều đình lại không ban thưởng, thì không thể nào nói nổi, nhất định sẽ vận chuyển Hỏa Phù Thương đến cho ta.
Cổ Chấn Sa đứng lên, hơi giậm chân, mặt đất nứt ra khe hở, thể hiện trong lòng hắn phẫn nộ.
Lúc này, bầu trời bay xuống liệp ưng, rơi vào trong tay gia tướng, gia tướng kia lấy thư giao cho hắn.
Hắn vừa nhìn, khuôn mặt đã tức giận đến tím bầm.
- Đáng chết, đáng chết! Cổ Trần Sa, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!
Hắn nhìn trời hét lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận